Tìm Em Trong Mỗi Cơn Mơ

Chương 9




- Nếu may mắn, cô cũng chỉ có thể sống không quá hai tháng nữa.

Không quá hai tháng.

Từ sáu tháng rút xuống còn 60 ngày rồi.

Hạ Âm ngượng ngạo mỉm cười, gật nhẹ đầu:

- Tôi biết rồi! Cảm ơn bác sĩ!

- Đây là thuốc giảm đau mà tôi vừa lấy cho cô ban nãy.

Mỗi khi khó thở thì cứ uống một viên, chịu không nổi thì thêm một viên nữa cũng không sao. Nhưng nhớ là phải giữ nó bên mình, nếu không cái chữ hai tháng đó rút xuống còn hai phút đấy.

Cô đón lấy hộp thuốc, đưa đôi mắt vô hồn dõi theo bóng lưng ông đến khi khuất dần.

Ngoài hành lang lúc này chỉ có vài người qua lại, khá im ắng.

Đưa đôi bàn tay lên bóp nhẹ mi tâm, cô thở dài một hơi đầy những nỗi xót xa.

Cô không được buồn nữa!

Chẳng còn bao nhiêu thời gian để cô có thể làm những chuyện mình muốn làm!

Vậy nên đừng phí phạm nó nữa!

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo lên.

Cô lần mò vào trong túi áo, nhìn thấy màn hình điện thoại xuất hiện mấy chữ

"cô giáo của Ni".

"Alo! Chị là phụ huynh của bé Bách Úc Ni phải không ạ?"

- Vâng! Có chuyện gì sao cô giáo?

"Bé Úc Ni nhà mình đánh bạn cùng lớp đến bị thương rồi, hi vọng chị sắp xếp thời gian để đến trường với bé."

- Đánh...đánh bạn?

"Có gì đến trường chúng ta sẽ trao đổi sau."



Cô bật dậy, chạy gấp ra khỏi phòng bệnh.

Sao Úc Ni lại đánh nhau được chứ?

Con bé chỉ mới bốn tuổi thôi, nó biết gì mà đánh bạn đến bị thương?

Cô quên hết thảy mệt mỏi, dùng hết sức lực để chạy ra hỏi bệnh viện.

Ngồi trên xe taxi, cô không ngừng hối tài xế chạy nhanh hơn.

Hạ Âm nắm chặt điện thoại trên tay, răng gắt gao cắn vào môi dưới.

Cô...có nên gọi cho Bách Ngộ?

Cô run run mò tìm cái tên "chồng" trong danh bạ, nhưng đến khi tìm ra rồi thì lại không dám nhấn vào nút gọi.

Cô sợ!

Sợ thứ gì ư?

Chính cô cũng không biết!

Nhưng tốt hơn là không nên gọi!

Thời gian ngồi trên xe như kéo dài ra.

Sau khi trả tiền cho tài xế, cô vội vã chạy vào trong trường tìm lớp học của con.

Giáo viên của Úc Ni đã đứng sẵn ở ngoài nên dễ dàng tìm thấy.

Hạ Âm dừng lại trước mặt cô giáo trẻ tuổi kia, thở không ra hơi:

- Úc Ni sao lại đánh bạn? Xảy ra chuyện gì vậy cô giáo?

- Chị đi theo em đến hỏi con bé thì hơn.

Cô giáo họ Hứa kia dẫn trước:

- Trong giờ giải lao các giáo viên nghe thấy tiếng hét của mấy đứa trẻ.

Em chạy theo hướng phát ra tiếng hét thì thấy Úc Ni đang ngồi trên bụng một bé khác trong lớp, tay không ngừng nắm tóc bé kia.

Hiện Úc Ni cùng bé kia đang ở phòng hội đồng, còn có phụ huynh của bé nữa.

Cô lo lắng đi nhanh hơn, vừa hay nghe thấy tiếng mắng chửi vang vọng ra bên ngoài:

- Ai cho mày đánh con tao? Có tin tao ɢɨết mày không? Cha mẹ mày không biết dạy mày thì để tao dạy!

Hạ Âm lập tức chạy vào trong phòng, cản kịp thời cú đánh sắp giáng xuống của người đàn bà đó. Úc Ni nhìn thấy cô liền oà khóc nức nở, mấy giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên khuôn mặt bụ bẫm.

Người đàn bà đó thô lỗ xô cô ra, to tiếng:

- Cô là mẹ của cái con mất dạy này?

- Là tôi...

- Cô có biết dạy con không? Nhìn xem nó làm gì con tôi đây này!

Cô hướng mắt nhìn sang cậu nhóc gần đó, nhận ra tóc tai cậu bé bù xù hết cả lên.



Không những thế, bên má cậu còn có một vết đỏ giống như bị cào nữa.

Cô vội vàng cúi đầu xin lỗi:

- Tôi xin lỗi! Là tôi không biết dạy con! Tôi...

- Xin lỗi là xong sao? Con tôi bị đánh thế này, tiền viện phí cũng không phải là ít đâu!

- Được! Tôi trả tiền viện phí cho bé!

- Một vạn, đưa đây!

Cô mở to mắt nhìn người đàn bà hung hãn kia.

Bà ta đang muốn tống tiền cô sao?

Cô giáo Hứa cũng không khỏi kinh ngạc, lập tức lên tiếng:

- Sao lại nhiều đến như vậy chứ?

- Không cần nói nhiều! Nếu không đưa tiền thì tôi báo chuyện này lên hiệu trưởng.

Con cô sẽ bị đuổi học, còn cô thì bị đuổi việc!

Bà ta hết chỉ Hạ Âm lại chỉ thẳng mặt cô giáo Hứa.

Cô đưa mắt nhìn con gái đang đứng dưới chân mình, bỗng phát hiện ra thứ gì đó.

Người đàn bà kia quát ầm lên:

- Rồi bây giờ có đưa không?

Không vội trả lời câu hỏi đó, cô chỉ vội ngồi thụp xuống, tay ven vén mớ tóc cũng có chút lộn xộn của con gái lên.

Xung quanh cô bắt đầu nổi một trận khí lạnh lẽo khiến người đàn bà kia khiếp sợ.

- Nhìn...nhìn cái gì? Đưa một vạn đây!

- Con gái tôi đánh con chị là thật, nhưng việc con chị đánh con gái tôi nó cũng rõ ràng ở đây!

Cô vén hẳn mớ tóc lên, để lộ một vùng vai tím tái trông vô cùng đáng sợ trên cơ thể Úc Ni.

Bà ta lắp bắp, cãi cùn:

- Tôi không cần biết! Là con cô đánh con tôi trước, tiền...

- Tiền? Được! Đi đến đồn cảnh sát với tôi! Chỉ cần chị chứng minh được chuyện này do một mình con tôi có lỗi thì tôi sẽ đưa chị một vạn!

- Thì...thì con tôi cũng có lỗi!

- Vậy thì chị cũng cần bồi thường tiền viện phí đúng không? So với vết thương của con tôi thì vết thương của con chị chẳng là gì cả. Hai vạn, trả đây!

Bà ta không thể nào cãi lại được nữa.

Thẹn quá hoá giận, bà ta тһô Ьạᴏ kéo tay con mình đi, còn không quên mắng chửi một câu:

- Mẹ chúng mày! Sau này đừng để tao gặp lại!

Cô giáo Hứa thở dài, lắc đầu:



- Càng ngày càng có nhiều phụ huynh vô lí như thế!

Chị đưa Úc Ni đi khám hộ em, bây giờ em lên lớp!

Trong thoáng chốc, phòng hội đồng chỉ còn lại hai mẹ con.

Úc Ni là lần đầu tiên chứng kiến bộ dạng này của mẹ mình nên vô cùng sợ hãi.

Con bé run rẩy lùi về phía sau, thậm chí còn không dám đứng gần mẹ.

Có phải cô sẽ điên tiết đánh nó không?

Cô vẫn giữ im lặng, đôi mắt lạnh lùng hướng về phía con bé. Kế đó, một cỗ chua xót hiện lên, bao nhiêu sự lạnh lùng đó đều biến mất hết thảy.

- Bách Úc Ni! Nói thật cho mẹ biết, tại sao con lại đánh bạn?

Con bé cúi đầu không trả lời, đôi bàn tay nhỏ bé cuộn lại thành nắm đấm.

Cô dịu dàng lặp lại câu hỏi một lần nữa, phát hiện nước mắt lại bắt đầu ứa ra từ khoé mi nhỏ kia rồi.

Úc Ni cắn răng, cố không cho bản thân khóc.

Con bé rất hiểu chuyện.

Con bé biết bây giờ khóc là hèn.

Nhưng con bé không thể nào chặn mấy giọt nước mắt này lại được nữa.

Sau cùng, Úc Ni cũng oà lên khóc nức nở, đôi vai nhỏ run lên bần bật:

- Bạn Khôi mắng con là đồ có ba như không có! Đến kì họp phụ huynh, trong khi ai cũng có ba mẹ đi họp thì con chỉ có mỗi mẹ.

Đến khi trường tổ chức ngày lễ gia đình cũng chỉ có mẹ đồng hành cùng con.

Ba của mấy bạn khác buổi sáng hay buổi chiều đều đưa đón mấy bạn đi học, còn con chỉ có mẹ thôi.

Vậy nên bạn Khôi mắng con không có ba, còn trêu con không phải là con ruột của ba nữa!

Con...không có ba!

Con...không phải con ruột của ba!