- Ban nãy thôi anh đã hôn một cô gái khác, không phải em!
Đôi mắt sưng tấy của cô vì một câu nói kia mà lập tức mở to ra.
Bách Ngộ không ngừng hôn lên khắp thân thể cô, liên tục nói:
- Em sai rồi!
Anh vừa hôn người khác!
Em sai rồi!
Em sai rồi!
...Cô lập tức đưa tay chống nơi lồng ngực trần như nhộng kia, đẩy ra....
...Khoé môi Hạ Âm run lên, hoảng loạn đến mức nói không thành câu:...
- Anh...anh dám...
- Tại cô ta cứ quyến rũ anh thôi!
Hắn định hôn lên môi cô, nhưng bị cô né tránh rất quyết liệt.
Cô giãy giụa thoát khỏi vòng tay của hắn, sau cùng lại vung tay lên tát hắn một cái:
- Đồ khốn nạn!
Bách Ngộ chạm nhẹ vào bên má đang bỏng rát, nghiêng đầu:
- Em tát anh?
- Đúng!
Anh là đồ khốn nạn!
Cô bật khóc thút thít, miệng không ngừng chửi rủa hắn.
Sau cùng thì hắn vẫn là kẻ phong lưu của năm năm về trước, không vì cô mà từ bỏ một rừng hoa tươi thắm.
Cái tát và tiếng khóc của cô làm hắn sững sờ. Nhìn cô nằm dưới cơ thể mình, áo quần sộc sệch chẳng ra bộ dạng gì, hắn liền bật dậy rồi bỏ lên phòng.
Hắn muốn quay lại ôm lấy cô, nhưng sao hắn không làm được.
Tiếng khóc tỉ tê của cô làm lòng hắn quặn thắt, chỉ là vào lúc này hắn không dám đối diện với cô.
Hắn thật sự không biết bản thân đang nghĩ gì.
Và muốn gì.
Hoặc là muốn làm gì.
Hắn mặc cô ôm bao đau khổ và tủi hờn ở đó.
Hắn khốn nạn sao?
Hắn có bao nhiêu phần khốn nạn?
Hắn khốn nạn vì làm cô khóc sao?
Không biết bản thân đã nghĩ gì mà hắn lại trở xuống dưới nhà tìm cô.
Bách Ngộ túm lấy tay cô, thì thào:
- Anh...anh xin lỗi!
Cô vẫn ôm mặt khóc nức nở, không có động thái trả lời.
Hắn khó xử dang tay ôm lấy cô, lắp bắp:
- Em...em đừng khóc nữa!
Anh xin lỗi!
Anh sai rồi!
Hạ Âm cất lên từng tiếng nghẹn ngào, trong đôi mắt tràn ngập bi thương:
- Anh có biết là anh vừa làm ra loại chuyện tệ hại gì không?
Em thì ở nhà chờ anh về, anh thì ở bên ngoài thân mật với một cô gái khác.
Anh khốn nạn lắm!
Anh tệ bạc lắm!
Cô liên tục đánh đánh vào lồng ngực hắn, chỉ hận không thể xé nát người đàn ông trước mắt ra.
Vừa ban nãy thôi, chỉ vì một câu nói của hắn mà cô đã hạnh phúc đến dường nào.
Vậy mà giờ đây, cũng chỉ vì một câu nói của hắn mà cô đã rơi vào vực sâu của sự thống khổ.
Cô vô dụng quá!
Cô yếu đuối quá!
Cô đã quá phụ thuộc vào người đàn ông này rồi!
Do kiệt sức, cô đã ngất đi lúc nào không hay.
Bách Ngộ ngắm nhìn thân thể tiều tuỵ của cô đang nằm dài trên sofa, một tia đau lòng thoáng qua nơi đáy mắt.
Hạ Âm ốm quá!
Nhìn xem!
Đôi mắt của cô sưng tấy lên rồi!
Cô đã khóc và đau lòng rất nhiều.
Chỉ có hắn là không biết!
Ừ! Hắn khốn nạn thật! Sao hắn có thể nói rằng mình đã hôn một gái khác không phải cô chứ?
Không!
Đáng lẽ ra ngay từ đầu hắn không nên làm như thế!
Cuộc hôn nhân này vốn đã lạnh nhạt, nay còn xuất hiện thêm một vết nứt vô hình.
Do ai?
Vì ai?
Mọi thứ đang xảy ra chẳng phải một tay hắn làm nên tất thảy sao?
Men rượu làm mọi thứ trước mắt hắn càng lúc càng mờ nhạt.
Hắn gục xuống bên cạnh cô, ngủ đi mất.
***
- Ba ơi!
Ba!
Mẹ ốm rồi!
- Ba dậy đi ba!
Ba ơi!
- Ba dậy chăm mẹ đi kìa!
Con phải đi học nữa!
Hắn bị tiếng gọi của ai đó đánh thức.
Là Úc Ni!
Úc Ni thấy hắn mở mắt liền nhéo vào má hắn một cái cho tỉnh ngủ:
- Mẹ ốm rồi! Ba lên chăm mẹ đi kìa!
Mục Đăng đang ngồi gần đó cũng khẽ bi bô:
- Mẹ ốm!
Bách Ngộ dụi dụi mắt.
Sau khi nhờ hàng xóm đưa hai đứa trẻ đi học, hắn mới vội vàng chạy lên phòng tìm cô.
Hạ Âm vẫn còn đang ngủ.
Hắn bước tới, đưa tay chạm nhẹ lên trán cô thì phát hiện trán cô rất nóng.
Đang định chạy ra ngoài lấy miếng dán hạ sốt thì đột nhiên hắn bị bàn tay ai đó níu lại.
Hắn sửng sốt nhìn cô đang nói mớ.
Không biết cô đã mơ thấy chuyện gì, chỉ biết lúc này cô níu rất chặt tay hắn, miệng liên tục thì thào mấy chữ:
- Ngộ! Em sắp chết rồi! Anh đừng bỏ em đi, được không?