- Khốn nạn! Anh còn khốn nạn hơn cả những gì em nghĩ!
Cô nhẹ bật ra khỏi miệng một câu khiến hắn sững sờ.
- Sao đột nhiên em lại mắng anh khốn nạn?
- Anh vốn đã rất khốn nạn rồi, cho dù em không mắng anh vẫn khốn nạn như thế.
- Em...mới sáng sớm em đừng có mà gây sự!
Cô không đôi co nữa, cũng chẳng buồn nhìn hắn thêm một lần nào.
Bách Ngộ tức giận đập mạnh lên bàn một cái, đưa tay vò vò đầu.
Cô bị làm sao vậy chứ?
Hạ Âm ở trong phòng bếp, đôi mắt vô hồn không có lấy chút xúc cảm.
Trừ khi cô ૮ɦếƭ, nếu không hắn vẫn sẽ đến một nơi xa xôi nào đó để tiếp tục công việc!
Ừ! Quả thật là cô sắp ૮ɦếƭ rồi!
Cô có nên nói ra không?
Nói rằng cô bị ung thư, sống không quá hai tháng nữa.
Nói rằng cô có thể ૮ɦếƭ bất cứ lúc nào.
Khi đó hắn sẽ ở lại đây, căn nhà này, với cô không?
Cô bật cười vô thức, nụ cười đầy những mỉa mai và chua xót.
Ở lại đây làm gì?
Hắn ở đây để làm gì?
Để ngày nào cũng cãi nhau với cô sao?
Ngày nào cũng to tiếng với nhau sao?
Hay là trước lúc ૮ɦếƭ cô muốn thấy hắn lần cuối?
Sau cùng, cô vẫn muốn một kẻ như hắn ở bên à?
Cô nghĩ trong khoảng thời gian cuối cùng này mối quan hệ giữa hai người sẽ tốt hơn sao?
Không!
Không hề!
Ly vỡ rồi, không hàn gắn lại được nữa.
Bỗng có tiếng con nít khóc vang lên.
Cô giật mình, nhận ra đó là tiếng khóc của Mục Đăng liền gấp gáp chạy lên phòng.
Mục Đăng đang khóc ầm ĩ, Úc Ni còn ngủ say vì tiếng khóc kia cũng giật mình dậy nốt.
Cô vội vàng ôm lấy thằng bé, dịu dàng dỗ thằng bé nín.
Lúc này Bách Ngộ cũng đã đứng ngoài cửa, không lên tiếng.
Úc Ni dụi dụi mắt, rõ ràng là ngủ vẫn chưa đủ giấc.
Con bé biết điều hơn, rời khỏi giường rồi tiến tới ôm lấy chân ba, thì thào:
- Ba cho con qua phòng ba ngủ!
Bách Ngộ cúi người ôm lấy con bé, gật nhẹ đầu và bế con bé qua phòng mình.
Trong khi đó, Mục Đăng đã thôi khóc, chỉ còn lại tiếng thút thít khe khẽ.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Dường như thằng bé ngủ mơ, cũng có thể là tiếng cãi vã của hai người đã làm thằng bé tỉnh giấc. Nhưng dù sao thì cũng là lỗi của cả hai khi đã không chú ý giữ im lặng.
Đặt thằng bé lại xuống giường, cô trở ra ngoài thì cũng vừa bắt gặp hắn từ phòng bên cạnh đi ra. Cả hai nhìn nhau không nói câu nào, thái độ lạnh nhạt đến đáng sợ.
Cô quay ngoắt đầu đi chỗ khác, không muốn đặt hắn vào trong mắt nữa.
Nhìn cô xuống phòng bếp mà không thèm để tâm đến mình, hắn cau nhẹ mày, có chút khó chịu rồi lại về vị trí cũ làm việc.
Cứ như thế, đến gần sáu giờ sáng thì hai đứa trẻ dậy.
Lúc đó hắn đã chuẩn bị tươm tất để đi làm.
Úc Ni mơ màng thấy ba sắp ra xe liền hét toáng lên:
- Ba! Ba chờ con đi với!
- Hôm nay ba còn rất nhiều việc nên phải đi sớm, lát mẹ đưa con đi học được nhé?
- Nhưng...
Nó mím nhẹ môi, một nỗi buồn thoáng qua trong đôi mắt nhỏ.
Bách Ngộ cúi đầu thở dài, đưa tay gõ nhẹ vào mặt đồng hồ:
- Chuẩn bị đi, ba chờ!
Con bé mở to đôi mắt lấp lánh, gật đầu liên tục rồi hối cô đưa đồ ăn sáng cho mình.
Hạ Âm múc cho con bé một chén cháo còn nóng. Úc Ni ăn vội ăn vàng, suýt chút thì bị bỏng.
Cô có thể nhận ra Úc Ni thật sự rất vui.
Cả hạnh phúc nữa.
Lúc đến trường, nó có thể giới thiệu với các bạn khác đây là ba mình, và hôm nay ba đã đưa mình đi học.
Đối với trẻ con, đó là một niềm vui không gì sánh bằng.
Lúc con bé ăn sắp xong thì bỗng nhiên điện thoại hắn reo lên.
Cô có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên sau cuộc gọi đó, hắn liền đứng dậy đi gấp ra xe, nói vọng:
- Ba có việc phải đi trước!
Úc Ni trợn trừng mắt, vì một câu nói kia mà bị sặc cháo.
Cô vội đưa nước cho nó uống, nhưng thứ nó quan tâm vào lúc này là người đàn ông ngoài kia cơ.
Úc Ni phóng như bay ra sân, chỉ tiếc là vừa chạy ra thì hắn vừa chạy xe đi mất rồi.
Cô ôm Mục Đăng đuổi theo con bé, phát hiện một mình con bé đang đứng bơ vơ giữa sân nhà rộng.
Hạ Âm tiến tới, nhẹ đặt tay lên vai con bé:
- Để mẹ đưa con đi!
Nhưng con bé chẳng hề động đậy.
Cô tá hoả phát hiện con bé đang khóc.
Nó cúi đầu, từng giọt nước mắt lã chã tuôn rơi trên khuôn mặt non nớt.
Úc Ni bặm môi dưới, cố để bản thân không phát ra bất kì tiếng khóc nào.
Nó...rất thất vọng!.
Và rất buồn!
Dù chỉ một chút nữa thôi nhưng ba vẫn không chờ nó.
Nó không quan trọng bằng một cuộc gọi kia.
Có phải những lời bạn bè nói là thật không?
Nó không phải là con ruột cho nên ba mới không thương nó, không cần nó.
Bờ vai Úc Ni run rẩy kịch liệt.
Cô để Mục Đăng xuống đất, định đưa tay ôm con bé vào lòng thì bị nó phũ phàng đẩy ra.
Nó hét ầm lên, hung dữ:
- Mẹ tránh ra! Con không cần mẹ!
Cô sững sờ trong giây láy, nhưng rồi lại dịu giọng lên tiếng:
- Con đến...
- Mẹ im đi! Mẹ đừng dỗ con nữa!
Con không phải con của ba đúng không?
Ba không thương con, một chút cũng không!
Nó đưa tay ôm mặt, đến Mục Đăng cũng phát hoảng vì thái độ của con bé.
Cô không lên tiếng trả lời, lồng ngực quặn thắt lên một nỗi đau vô bờ.
Đột nhiên Úc Ni xoay lưng bỏ chạy ra đường.
Hạ Âm giật mình đuổi theo, ra đến nơi thì phát hiện có một chiếc xe oto sắp chạy đến chỗ con bé.
Một tiếng rầm cực lớn vang lên, lớn đến mức tai cô sau đó lập tức ù lại.
Cho đến khi nhận thức được mọi chuyện đang diễn ra, cô mới nhận ra được thảm cảnh trước mắt.
Máu!
Rất nhiều máu!
Và kẻ nằm giữa đống máu tanh tưởi đó không ai khác chính là Úc Ni!