Thấm thoát hai năm nữa trôi qua, Khiết Tâm đã được 18 tuổi. Cô càng ngày càng xinh đẹp, vẻ đẹp trong sáng và thánh thiện. Quỷ Vương càng yêu chiều Tâm hơn, hẹn đúng ngày sinh nhật sẽ cầu hôn cô.
Mười hai năm đèn sách, rồi Tâm cũng tốt nghiệp cấp ba loại giỏi. Cô chuẩn bị khăn gói lên đường vào thành phố thi đại học. Cứ tưởng nơi đây sẽ mở ra cánh cổng tương lai tươi sáng chờ Khiết Tâm, nhưng số phận rung rủi cho lá phải rơi về cội, tại nơi đây, cô đã gặp lại bác sĩ Chinh, và oan khiên lại bắt đầu.
Khiết Tâm thi vô đại học y dược Thành Phố, dường như được thừa hưởng zen di truyền, cô đỗ thủ khoa, nhận được học bỗng toàn phần. Tâm chọn khoa sản, dưới sự hướng dẫn của giáo sư Chinh. Quỉ Vương sao có thể xa Tâm được, thế là anh cũng chuyển nhà, chọn xây căn villa biệt lập ở vùng ven thành phố. Nơi đây đất chật người đông, không khí ô nhiễm nên Vương khá mệt vì quá nhiều dương khí. Anh hầu như ở trong nhà, ngôi nhà được bao quanh bởi ao sen, trồng hoa Tử Liên xua uế khí. Việc đưa đón Khiết Tâm giao lại cho Quân, được một thời gian cô thấy phiền quá, nên nhất quyết mua xe máy tự đi, Vương dù không thích cũng không dám trái ý nàng.
Do Tâm muốn tốt nghiệp mới lập gia đình nên Vương lại phải chờ. Những năm đầu học y cũng bình yên trôi qua, Khiết Tâm được cho đi thực tập trong bệnh viện phụ sản lớn của Thành Phố, mọi sóng gió lại bắt đầu.
Ngày đầu tiên, Tâm và vài người bạn có mặt tại sảnh của bệnh viện, họ được phát áo Blouse trắng, gắn bảng tên Thực tập sinh tên từng người. Bác sĩ chính sẽ khám, Tâm ở bên cạnh quan sát và ghi chép. Ngày đó, tầm 3 giờ 30, bệnh nhân thưa dần, chỉ còn một người phụ nữ cuối cùng đến khám thai.
Cô ấy khá trẻ, gương mặt nhợt nhạt, u ám, mắt lờ đờ thiếu sức sống. Cô ấy vào phòng mang theo hơi luồng khí lạnh dọc sống lưng, dù trong phòng khám chỉ lắp quạt trần, mà không khí đầu hè khá nóng. Bác sĩ cảm thấy có gì đó không ổn, nghĩ chắc bản thân cảm nắng, cô khám cho xong rồi mai xin nghỉ phép. Theo thông lệ, bác sĩ Ngoan đưa sổ qua cho Tâm, hỏi bệnh nhân vài câu, rồi viết giấy cho đi siêu âm. Bệnh nhân tên Nữ, rất kiệm lời, những câu hỏi của bác sĩ rất dài, mà Nữ chỉ ậm ừ "có, không". Khi cô ấy cầm giấy siêu âm mở cửa phòng đi ra, lúc này Tâm mới ghi xong và ngước lên cũng vừa nhìn thấy mảng đen trên vai người thai phụ, cô thoáng hốt hoảng, dụi dụi mắt nhìn lại thì thai phụ ấy đã đóng cửa ra ngoài. Tâm vội đứng lên, xin phép bác Ngoan đi ra ngoài chút xíu. Vì cũng hết bệnh nhân, nên bác gật đầu đồng ý. Tâm cảm ơn, mở cửa chạy vội ra ngoài. Dọc theo hành lang bệnh viện đột nhiên lạnh ngắt, thai phụ kia đi tới đâu, đèn nơi ấy liền tắt. Từ phía sau, bóng dáng cô ấy lập lờ chớp tắt theo ánh đèn, nhưng thứ khiến Tâm hốt hoảng chính là trên vai cô ấy đang cõng một đứa bé sơ sinh. Sẽ là bình thường nếu người mẹ cõng con, đằng này, hai tay Nữ buông thõng, còn đứa trẻ kia bé xíu, trần trụi, trong suốt thấy cả bộ phận bên trong, người đầy vết thương, máu vẫn đang rỉ ra từ những vết thương kia, hai tay nó bé bằng hai que kem đang bấu vô đầu Nữ. Dường như biết có người nhìn theo, nó xoay cái đầu ngoái lại nhìn Tâm, cả gương mặt chưa rõ nét, chỉ có hai con mắt màu đen to đùng ngay phần trán. Miệng cũng chỉ là đốm nhỏ, nhưng tiếng cười lại khanh khách khi gần khi xa. Khiết Tâm ú ớ, đứng hình vài giây và ngất xỉu.
Nữ vô phòng siêu âm, nằm lên giường, nhìn con mình qua hình ảnh trên màn hình, bất giác cô khóc, không biết cô có đủ thời gian nhìn con ra đời khỏe mạnh hay không? Bác sĩ siêu âm tưởng cô lo sợ chuyện sanh nở, vừa rà máy siêu âm, vừa an ủi:
- Nín đi em, khóc ảnh hưởng tới con đấy. Bây giờ có thuốc đẻ không đau, không cần phải sợ. Sanh xong chịu khó kiêng cử 2, 3 tháng là lại đẹp thôi. Em mà khóc mệt người, mờ mắt, mau già nữa.
- Dạ, em cảm ơn bác. Em không sợ đẻ, em chỉ sợ không gặp được con. Hic...hic