Cô bé chạy đến rất thường xuyên, nhiều đến mức tất cả các bạn học của cậu đều biết cô bé. Cô bé cũng không chủ động bắt chuyện, chỉ lặng lẽ chờ. Nếu cậu không để ý đến cô bé cứ như thế mà đi qua thì lúc đó cô bé sẽ cúi đầu nhìn ngón chân, chờ cậu bé đi xa, cô bé thở dài, rồi mình sẽ bỏ đi. Còn nếu cậu bé để ý đến cô bé thì cô bé sẽ như con chim khách nói liên tục không ngừng.
Khi đó, nguyện vọng lớn nhất của cô bé là thi vào trường trung học của cậu. Nếu cô bé thi không tốt nhất định bố sẽ dùng tiền để cho cô vào đó học, thế nhưng mà cô bé lại thi được, hơn nữa còn đứng đầu thành phố. Vậy nên, cô bé vào học sơ trung, còn cậu học cao trung, sơ trung và cao trung cách nhau một con phố.
Liệu cái kết của truyện ngôn tình này sẽ ra sao, còn gì xảy ra nữa đây, còn gì thú vị đang ở phía trước, tình yêu này đến cuối cùng là đau hay là sự dằn vặt trong mình, tình yêu này có nên hay không cần dừng lại, có hay không đã quá mệt mỏi rồi. Dưới ngòi bút của Lâm Địch Nhi, câu chuyện tình yêu trở nên nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng cũng chất chứa ưu tư, có đôi chút như lời tâm sự, lại có chút giống với câu chuyện của ai đó trong chính chúng ta.