Tim Đập Cực Độ

Chương 46: Chờ ta (1)




Edit: Tịch Hạ

***

Trong khu vực mang bản chất khủng bố nồng đậm này, thì ngay cả cơn gió lớn điên cuồng cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Quan Yếm nhắm mắt, ngoại trừ tiếng tim đập và tiếng răng va vào nhau thì cô không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào khác.

Rõ ràng chỉ trong nháy mắt, nhưng vì sự sợ hãi và tuyệt vọng nên có vẻ như đã trôi qua rất lâu.

Bỗng nhiên, cơ thể cô bị một luồng sức mạnh khổng lồ chống lại từ từ nâng lên, bay với tốc độ nhanh nhất từ giữa không trung bay vụt tới giữa đám người kia.

Quan Yếm chỉ tới kịp hé mở đôi mắt hoảng sợ thì phát hiện mình đã bay tới chỗ giữa vòng tròn bằng người kia.

Cô bị ép nổi giữa không trung, xung quanh vẫn là những "người" đang đi vòng thành vòng tròn không ngừng, nghiêng phía dưới, còn có Thời Nguy đang nổi lơ lửng với nét mặt dại ra.

Mà cô... đang dừng trong phạm vi bên trong luồng sáng màu xanh nhạt.

Cảm giác áp bức ở phía sau làm người ta không thể thở nổi, cho dù cô không nhìn thấy nhưng cũng biết rõ ràng, hắn đang ở sau lưng cô, hơn nữa còn đang đến gần.

Thật ra cơ thể của Quan Yếm không bị khống chế hoàn toàn, ngoại trừ việc nổi lơ lửng giữa không trung không thể rơi xuống, thì toàn bộ cơ thể đều có thể hoạt động tự do.

Nhưng cô không động đậy được, một động tác quay đầu đơn giản cũng không làm được.

Cô chỉ có thể trừng lớn đôi mắt tràn đầy kinh sợ và tuyệt vọng, cả người run rẩy kịch liệt không thể khống chế, theo luồng sức mạnh tà ác đang đến gần mà càng run rẩy mạnh hơn.

Khi sự tồn tại khủng bố không có cách nào hình dung ấy đi tới phía sau cô, một giọt nước mắt không tự chủ được lướt qua khóe mắt.

Cô biết, đạo cụ "người trong lòng" này có hiệu lực. Nhưng cô không biết, vị "thần" tà ác cực độ này sẽ yêu sâu sắc như thế nào.

Biết đâu... là ăn cô thì sao?

Ngay sau đó, hai cánh tay tái nhợt từ phía sau đưa lên, vòng lấy eo Quan Yếm, nhẹ nhàng nắm lại ở phía trước.

Hai cánh tay dán lên bụng cô, dù cách hai lớp quần áo nhưng cả người cô chợt buốt lạnh nổi một tầng da gà.

Quan Yếm mất đi tất cả cảm giác trong vài giây —— giống như một tử thi, vô tri vô giác.

Sau đó suy nghĩ rõ ràng lại: Xem ra đạo cụ có hiệu lực... Hơn nữa, hình như tạm thời hắn ta sẽ không giết cô.

Nói cách khác, cô sẽ tranh thủ được 30 phút. wattpad_tichha_

Khoảng thời gian này dường như sẽ rất dài, nhưng bọn họ còn thiếu một mảnh vỡ nhỏ... Mà Thích Vọng Uyên vẫn chưa tới.

Một cái đầu cúi xuống, từ bên vai phải của Quan Yếm đưa lên thăm dò. Mái tóc dài màu đen lay động mà chẳng hề có gió, chúng nhẹ nhàng chạm lên má cô, như một con mèo nhỏ đang liếm láp một cách dịu dàng.

Rõ ràng chỉ thế thôi, chỉ một cái chạm rất nhẹ nhưng những giọt nước mắt sợ hãi của cô vẫn chảy xuống không thể khống chế.

Cô vẫn đứng đó không nhúc nhích, khóe mắt nhìn thấy cái đầu kia từ từ ngước lên.

Gương mặt kia giống như dùng thạch cao điêu khắc thành, tái nhợt không một chút máu.

Mặc dù ngũ quan và gương mặt đều hoàn mỹ đến nỗi không thể bắt bẻ, thế nhưng không thể nào làm người ta sinh ra thiện cảm.

Chỉ có... Cảm giác chán ghét và ghê tởm toát ra từ từng lỗ chân lông.

Chẳng có ai muốn đến gần một "thứ" như thế, nếu trên thế giới thật sự có địa ngục thì hắn ta chính là địa ngục.

Nhưng suy nghĩ thật sự của Quan Yếm cũng chẳng quan trọng, dường như hắn ta cũng không thèm để ý.

Hắn ta gác cằm lên vai cô, từ từ nghiêng đầu qua nhìn cô với ánh mắt ngập tràn sự yêu thương nồng nàn.

Sau đó hắn ta đưa tay phải lên, ngón trỏ thon dài gạt đi nước mắt vương trên má cô.

Quan Yếm run rẩy, cô chỉ cảm thấy việc này còn đau khổ hơn so với cái chết.

"Đừng khóc." Đột nhiên, hắn a nói: "Ta đau lòng lắm."

Luồng khi lạnh như băng đập vào tai cô, giống như một con dao nhẹ nhàng lướt trên da.

Cùng lúc đó, hắn ta đưa ngón tay dính nước mắt kia lên, thong thả liếm lấy nó.

Cô định nói gì đó, nhưng dùng hết sức lực toàn thân mới cố mở miệng ra được, thế mà chỉ phát ra tiếng run run, không thể phát ra bất kỳ âm thanh có ý nghĩa nào.

"Nói cho ta biết tên của em."

Bên tai lại truyền tới âm thanh như dao cắt.

Khi giọng nói này vang lên, cảm giác áp bách đáng sợ vờn quanh người Quan Yếm như giảm đi một chút.

Cả người cô lập tức thả lỏng, tuy vẫn còn run rẩy nhưng cuối cùng đã có thể động đậy được một chút.

Đầu tiên, cô nghiêng đầu sang trái, tránh mặt đối phương.

"Không được bướng bỉnh."

Hắn ta đưa tay nắm lấy cằm Quan Yếm, ép cô quay đầu lại đối diện với hắn ta.

Đôi môi mỏng nhếch lên... Cười một cách cưng chiều: "Ngoan nào, nói cho ta biết tên em là gì."

Quan Yếm bị ép nhìn vào đôi mắt ẩn ý đưa tình kia, sau đó cô giống như bị thôi miên, không thể tự chủ được mà mở miệng trả lời: "Quan... Yếm."

Mãi đến lúc này cô mới phát hiện ra —— vị tà thần khủng bố thần bí như hắn ta thì trước đó làm sao có thể có "đối tượng yêu sâu sắc" được.

Trước kia không có, nhưng hiện tại vì chịu ảnh hưởng của đạo cụ thì người hắn ta yêu nhất... chính là Quan Yếm.

Đối với hắn ta, cô không phải là người thay thế người trong lòng xưa cũ của hắn ta, mà cô chính là "người trong lòng".

Hắn ta nghe thấy cô trả lời thì cười một tiếng rất khẽ, đầu cúi xuống chạm vào trán cô.

Ở khoảng cách rất gần, đôi mắt tối tăm như vực thẳm nhếch lên với độ cong đẹp đẽ, khe khẽ đáp lại cô: "Ta là Chúc Nguyệt. Ta yêu em lắm, Yếm Yếm."

Lời nói quá mức ngọt ngào này làm Quan Yếm như bị sét đánh, cô lập tức tỉnh táo trong nháy mắt.

Cô nhắm mắt lại, né tránh đôi mắt như có năng lực thôi miên của hắn ta, cố gắng để giọng mình bớt run: "Anh nói anh yêu tôi... thì anh hãy thả nó đi đi. Nó là em trai ruột của tôi, nếu nó chết thì tôi sẽ đau lòng lắm."

Cô nghe thấy hắn ta cười một tiếng, đồng thời lực để ngay trán cô cũng không thấy đâu.

Sau đó một bàn tay lướt qua tai cô, rồi vén tóc lên: "Ta biết người kia họ Thời, hai người không cùng họ. Em đang gạt ta, nhưng không sao, ta sẽ không nổi giận với em."

Quan Yếm khổ sở trong lòng.

Dù có là "đối tượng yêu sâu sắc"... thì không phải nói gì thì làm đó đâu.

"Em chờ ta một chút, được không?"

Chúc Nguyệt nhẹ nhàng kéo đầu cô xuống, ngẩng cằm hôn lên trán cô một cái: "Ở đây chờ ta, chờ ta nhập vào vật chứa kia thì em sẽ không sợ ta như thế nữa."

Quan Yếm cảm giác mình như ăn trúng một con ruồi.

Nhưng lời hắn ta nói làm cô không quan tâm bất cứ thứ gì nữa, cô chỉ có thể nhanh chóng mở mắt ra, dùng sức bắt lấy cánh tay hắn ta.

Trong chớp mắt, Chúc Nguyệt ngẩn ngơ, mắt nhìn tay cô, miệng nhếch lên một nụ cười xán lạn tràn ngập hạnh phúc, giọng nói lạnh băng mang theo vài phần vui sướng: "Em không nỡ rời xa ta sao?"

Tao muốn mày chết đi.

Quan Yếm gật đầu, cố gắng giấu giếm sự chán ghét dưới đáy lòng: "Anh không được đi đâu đấy, anh ở đây với tôi nửa tiếng được không?"

Hắn ta nhướng mày, quay đầu nhìn vật chứa cách hắn ta chỉ có vài mét, dường như cảm thấy hơi khó xử.

Quan Yếm nắm chặt ngón tay hắn ta hơn, cố nén đi sự ghê tởm, kề sát lấy lớp da cứng nhắc trên cổ làm nũng: "Ở cùng tôi nửa tiếng mà anh cũng không chịu à? Còn nói gì mà yêu tôi này nọ, này là gạt tôi rồi! Hừ, đàn ông mấy người không ai tốt đẹp cả, người ta giận rồi!"

Có lẽ đàn ông đều bị dính chiêu này, hoặc là nói đều thích "đối tượng yêu sâu sắc" của mình làm nũng.

Chúc Nguyệt nghe vậy thì lập tức bật cười. Mày giãn ra, chút khó xử kia theo đó biến mất không thấy tăm hơi.

Hắn ta trở tay nắm tay cô, wattpad_tichha_thân mật kề sát vào, đầu cọ vào hõm cổ cô, trán tựa lên vai cô, buồn cười nói: "Yếm Yếm ngoan, không được giận dỗi, ta ở đây với em."

Quan Yếm: "..."

Mắc ói gần chết.

Cơ thể cô vẫn run rẩy như cũ, cảm giác sợ hãi vô hình giống như một bàn tay to lớn đè ép lên cô, nhưng nhờ vào danh hiệu "người uy hiếp to gan lớn mật" thêm vào, nên hiện tại cô vô cùng bĩnh tĩnh, lối tư duy cũng cực kỳ rõ ràng.

Cô giơ tay lên, muốn kéo cái mái tóc dài của đối phương vứt sang một bên.

Nhưng trên thực tế, cô chỉ là nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn ta rồi đẩy ra, sau đó nói: "Vậy anh trò chuyện với tôi nhé?"

"Được, em muốn nói gì cũng được."

Hắn ta cúi đầu muốn đối diện với Quan Yếm, nhưng cô vẫn tránh tầm mắt kia không dám nhìn thẳng.

Suy nghĩ trong giây lát, cô hỏi: "Điểm yếu của anh là gì? Nếu có người muốn giết anh thì phải làm sao đây?"

Chúc Nguyệt: "..."

Hắn ta bật cười: "Đừng có ngây thơ đến thế, em hỏi thăm chuyện này là vì muốn tìm cơ hội giết ta ư? Làm em thất vọng rồi, ta sẽ không chết."

Quan Yếm cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, rồi cô nghe hắn ta nói tiếp: "Điểm yếu của ta chỉ có một, đó chính là em. Chỉ là không sao đâu, ta sẽ bảo vệ em mãi mãi."

Hy vọng nửa tiếng sau mi vẫn nghĩ như thế.

Bỗng nhiên, điện thoại trong túi chợt vang lên.

Ở cái nơi này, người gọi điện chỉ có một người thôi.

Quan Yếm không dám nhận, còn Chúc Nguyệt lại nhíu mày, cúi đầu nhìn chỗ túi cô: "Ai tìm em đấy? Nghe đi."

Cô do dự, từ từ lấy điện thoại ra, trong lòng không ngừng cầu nguyện Thích Vọng Uyên mau cúp điện thoại đi.

Nhưng đối phương nào có nghe thấy tiếng lòng cô, tiếng chuông ồn ào vẫn vang lên không ngừng.

Cô nhanh chóng liếc nhìn Chúc Nguyệt, vừa định cúp máy, hắn ta đột nhiên vươn tay chộp lấy điện thoại.

Nhìn tên xong, ấn đường nhăn nhó hơn: "Cái tên này là nam mà? Nó là ai? Yếm Yếm, ngoại trừ ta ra thì em còn có người đàn ông khác ư?"

Tu La bất chợt xuất hiện.

"Nói cho ta biết, hắn là ai?" Chúc Nguyệt nhíu mày, đầu ngón tay đặt lên chỗ nút nhận cuộc gọi: "Nếu em không chịu nói, ta sẽ hỏi hắn."

Quan Yếm vội la lên: "Em trai tôi! Em trai ruột của tôi!"

"Ha." Hắn ta cười lạnh lẽo: "Em lại gạt ta. Từ đâu ra mà em có nhiều em trai thế, còn khác họ với em nữa, đừng nói là tất cả đều là anh trai tốt của em đấy?"

Da đầu Quan Yếm căng ra: "Thật ra ba chúng tôi đều là chị em ruột. Ba mẹ tôi ly hôn, rồi mỗi người lại tái hôn, cho nên chúng tôi không cùng họ."

Trái lại, khi nói đến đây cô lại càng bình tĩnh lại: "Thời Nguy là con của mẹ tôi và ba dượng, Thích Vọng Uyên là con của ba tôi và mẹ kế, cậu ta theo họ mẹ. Cho nên chúng ta là chị em ruột khác họ."

Bởi vì quá lâu mà chẳng ai nghe, cuối cùng điện thoại cúp máy.

Chúc Nguyệt nghiêng đầu hừ một tiếng, wattpad_tichha_nét mặt nhìn có vẻ không vui lắm: "Ta không tin, em ý vào việc ta yêu em nên vẫn luôn lừa gạt ta."

Trái lại hắn ta cười, quay đầu lại nâng mặt cô lên, trong ánh mắt ngập tràn tình yêu nồng cháy: "Nhưng không quan trọng, mặc kệ bọn họ là em trai ruột hay là anh trai tốt thì ta đều không cho cho phép có người có được tình yêu của em... Ta sẽ giết chết người đó, biến người đó thành vật chứa, như vậy rồi thì em chỉ có ta... Chỉ có ta mà thôi."

Tim Quan Yếm như ngừng đập, cô bị ánh mắt điên cuồng âm u của hắn ta làm sợ hãi.

Làm sao bây giờ đây? Cứ như vậy thật thì liệu có vấn đề gì hay không?

Cô không đặt tất cả hy vọng lên Thích Vọng Uyên... Nhưng cái tên tà thần trước mặt cô chắc chắn không cho cô đi vào trạm tàu điện ngầm làm tổn thương đồ vật của hắn ta.

Huống hồ chỉ cần cô vừa đi, hắn ta tất nhiên sẽ tiếp tục tiến hành nghi thức, chỉ sợ là chưa tìm được mảnh vỡ mà nghi thức lại đã hoàn thành trước.

"Em không nói gì thì là đồng ý."

Chúc Nguyệt cười đến độ hai mắt đều cong lên, giống như một con chó lớn trung thành đang nhìn cô với đôi mắt lấp lánh: "Ta biết mà, người Yếm Yếm quan tâm nhất luôn luôn là ta."

Quan Yếm: "..."

Muốn đấm một quyền lên mặt hắn quá.

Cô nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất, uy hiếp: "Nếu anh dám động vào bọn họ thì tôi sẽ không bao giờ quan tâm tới anh nữa. Bọn họ chết thì tôi sẽ chết chung với họ."

Hắn ta cười rồi buông tay cô ra, hai tay vòng qua ôm trọn lấy cô, ánh mắt vừa thâm tình vừa chân thành nói: "Khỏi cần uy hiếp ta, có ta ở bên cạnh thì em đừng mơ có cơ hội chết."

"Vậy chúng ta cứ thử rồi biết." Quan Yếm cố gắng thể hiện sự quyết tuyệt và kiên định: "Hy vọng lúc tôi chết thì anh đừng có mà hối hận."

Hắn ta nhìn cô vài giây không rời, cuối cùng nhíu mày.

Sau một lúc lâu, hắn ta do dự mà nói: "Thì, thì ta đây không giết cái tên họ Thích, nhưng người còn lại thì không được. Yếm Yếm, ta cần một vật chứa, em cũng không muốn ta sẽ biến mất đúng không? Vì ngày hôm nay, ta đã chuẩn bị biết bao sức mạnh tín ngưỡng biết bao năm trời, ta sẽ không từ bỏ, cho dù là vì ngươi."

Ánh mắt Quan Yếm lóe lên, nói: "Vậy anh đưa điện thoại cho tôi, để tôi gọi điện cho em trai, để cậu ta không đến đây quấy rầy thế giới của hai chúng ta, được không?"

Mắt hắn ta sáng lên, gật đầu rồi nhanh chóng trả điện thoại lại.

Quan Yếm gọi lại Thích Vọng Uyên, anh nhận cuộc gọi rất nhanh, đầu bên kia vang lên tiếng "ầm ầm" giống như xe máy.

Cô lén nhìn Chúc Nguyệt, đắn đo: "Em đừng lại đây... Bây giờ chị và Chúc Nguyệt bên nhau rất hạnh phúc, anh ấy đã đồng ý ở bên chị nửa tiếng rồi mới tiếp tục nghi thức, bây giờ còn có hai mươi lăm phút nữa thôi, em đừng tới quấy rầy tụi chị nhé!"

Lúc nói lời này tâm trạng của cô vô cùng phức tạp, cô từng hy vọng ba mươi phút trôi qua chậm đi, cảm giác thời gian trôi qua dài đằng đẵng, giờ mới chỉ trôi qua có vài phút.

Thích Vọng Uyên lái xe cán qua một bộ thây khô, rồi nói: "Vâng, em sẽ không tới đâu, chị yên tâm đi."

Anh đã biết rồi, cô có thể kéo dài hơn hai mươi phút, hơn nữa anh phải đi từ cửa khác tiến vào trạm tàu điện ngầm.

Quan Yếm lập tức cúp điện thoại, nở một nụ cười ngọt ngào: "Nghe thấy chưa, cậu ta không tới đâu, chỉ còn lại hai người chúng ta thôi."

"Ừm, ta vui lắm."

Đúng là hắn ta rất vui vẻ, vui đến đưa tay vuốt ve gương mặt Quan Yếm.

Cô rất muốn hất tay hắn ta ra, rồi lại cố nén không phản kháng lại, chỉ đáp: "Tôi không muốn đợi ở chỗ này, tôi sợ độ cao lắm, tôi có thể đi xuống dưới không?"

Chúc Nguyệt sửng sốt, cảm thấy khó xử: "Nhưng nghi thức vẫn chưa hoàn thành, ta không thể đi xuống... Ta không muốn cách em quá xa, nếu sợ thì cứ ôm ta, ta sẽ không làm em ngã xuống đâu."

Quan Yếm: Ôm mi còn không bằng tự ngã xuống liệt cho rồi.

Cô chỉ có thể bỏ cuộc, rồi cô nói: "Tôi cũng đã suy nghĩ rồi nhận ra đã hiểu anh hơn rồi, anh có thể trò chuyện với tôi về anh không?"

Dường như có một tí tự ti chợt lóe lên trong ánh mắt hắn ta: "Ừm... Nếu em muốn nghe thì ta sẽ nói, ta chỉ sợ sẽ làm em sợ."

Quan Yếm nói: "Không sao đâu, anh nói đi. Yêu một người chính là bao dung hết tất cả hay sao?"

Ọe.

Hắn ta đưa ta vuốt tóc cô, cười rộ lên: "Ta sinh ra tại một nơi vô cùng tăm tối, rải rác tại mỗi nơi trên thế giới, ta lấy sự mù quáng vì tín ngưỡng của nhân loại làm thức ăn. Trước kia, thứ ta thích nhất là hương vị của tín ngưỡng, bây giờ... thứ ta thích nhất chính là em. Ta mất rất nhiều thời gian, khoảng chừng ba ngàn năm mới thật sự sống lại, sau đó lại mất rất nhiều năm để thu thập sức mạnh của tín ngưỡng, để cho ta có thể khống chế ánh trăng..."

Lợi dụng ánh trăng để biến những nhân loại không có tín ngưỡng trở nên điên cuồng hoặc ngu dại bởi các loại phương thức tử vong không thể tưởng tượng được.

Còn có một nhóm vì có các loại tín ngưỡng tôn giáo mà tiếp tục tồn tại, wattpad_tichha_rồi trở thành tín đồ trung thành của hắn ta, cung cấp sức mạnh tín ngưỡng cho hắn ta không ngừng.

Đến khi sức mạnh này đủ lớn mạnh thì hắn ta sẽ ra lệnh cho họ tìm kiếm vật chứa thích hợp rồi giáng xuống thế giới loài người, có được một cơ thể chân chính.