Tim Đập Cực Độ

Chương 17: Trên người




Hai người đàn ông ở phòng ngủ sát vách bị tiếng khóc của Trần Yến đánh thức, ngồi trong phòng khách nghe cô ấy kể toàn bộ chuyện vừa trải qua.

Thật ra cũng không quá mức kinh dị.

Long Ân thấy cô ấy khóc sướt mướt mãi nên cũng hơi phiền lòng, gãi tóc đứng dậy nói: "Dù sao trời cũng sáng rồi, tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng đây."

Trần Yến bỗng nhiên ngẩng đầu: "Tôi cũng muốn đi! Tôi không muốn đợi ở cái chung cư đáng chết này đâu, hu hu hu..."

Long Ân: "...Vậy thì tôi không đi nữa."

Quan Yếm bất đắc dĩ: "Hôm nay để tôi và em ấy đi cho, hai người ở lại cẩn thận."

Khi hai người mở cửa đi ra ngoài thì ở cầu thang bên cạnh vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Quan Yếm gọi Trần Yến đợi, sau đó nhìn thấy một người đàn ông vô cùng béo ú đi từ trên tầng xuống.

Anh ta ngước mặt với đôi mắt nhỏ xíu nhìn hai người, giọng điệu không thân thiện nói: "Nhìn cái gì mà nhìn! Đó giờ chưa thấy người béo à!"

Trần Yến nhát gan, vội vàng lôi kéo Quan Yếm đi ra ngoài.

Đi ra tới cửa chung cư, khi nhìn thấy bầu trời trong xanh một lần nữa, cô ấy rốt cuộc mới dần dần khôi phục lại.

Chợ bán thức ăn ở phố đối diện, ở cổng lớn có một số sạp bán trái cây và mấy tiệm tạp hoá.

Các cô đi qua, Quan Yếm đang muốn đi vào thì bị Trần Yến nắm cánh tay: "Chị nhìn đi... Em muốn mua cái đó."

Quan Yếm nhìn theo tầm mắt của cô ấy, thấy cách đó không xa có một cửa hàng nhỏ nằm ngoài mặt tiền, cửa treo rất nhiều Phật châu nhìn sơ qua có vẻ rẻ tiền, trên quầy hàng bày keo dán, giấy in tượng Phật các loại.

Mặc dù cô định nói mấy món đồ này sử dụng cũng không có tác dụng gì... Nhưng nếu đã xuất hiện ở gần chung cư thì có thể đi qua xem thử.

Quan Yếm gật đầu: "Được thôi, qua xem thử."

Chủ tiệm ngồi trước cửa ngủ gà ngủ gật, nhìn thấy khách tới cửa thì đột nhiên tỉnh táo ngay, nhiệt tình nỗi tưởng như mấy năm rồi mới khai trương.

Trần Yến hỏi: "Ông chủ à, nếu trong nhà có ma quỷ, tôi nên mua cái gì?"

Ông chủ sửng sốt một chút, bỗng nhiên không nhịn được bật cười.



Nhưng ông ta nhanh chóng ngừng cười, nghiêm mặt xoay người đi đi vào lấy ra một cái radio nhỏ màu đỏ đưa cho Trần Yến: "Đây, trong này có một ổ đĩa chạy kinh Phật, cô mua về rồi mỗi sáng và tối mở nghe một lần. Tốt nhất vẫn nên mua vòng Phật châu mang, ở đây còn có hương trầm Tây Tạng, mỗi khi mở kinh Phật thì đốt lên xông mấy góc khuất trong nhà..."

Ông chủ chỉ dẫn Trần Yến rất tỉ mỉ, nhìn biểu cảm nghiêm túc kia tựa như một thế ngoại cao nhân tinh thông nghề này, nếu như trước đó ông ta không cười Trần Yến.

Quan Yếm đứng bên cạnh im lặng đợi gần hai mươi phút, ông chủ rốt cuộc mới lừa lọc người ta xong, với giọng nói chân thành báo một cái giá tiền: "Cô gái nhỏ à, chú thấy con cũng xêm xêm tuổi con gái chú, chú cũng không kiếm lời từ con đâu, tính hết tất cả đồ này chú tính 300 thôi."

Trần Yến trung thực gật đầu định bỏ tiền ra mua, thậm chí còn có vẻ mặt biết ơn cho rằng ông chủ là một người tốt.

Quan Yếm đè tay cô ấy lại, cười với ông chủ, nói: "Ông chủ này, ông đừng tưởng rằng chúng tôi không biết gì, mấy món đồ này làm gì tới nỗi 300? Nếu ông không buôn bán thật tình, thôi thì chúng tôi qua cửa hàng khác mua đây."

Ông chủ kinh ngạc, hơi chột dạ nói: "Vậy cô nói thử một cái giá... Nếu phù hợp thì tôi bán cho."

Quan Yếm: "50."

Lão bản: "Đồng ý!"

Trần Yến: "... Hả?"

Mãi đến khi hai người xách đồ và mấy món cháo và bánh bao nóng hổi về chung cư Vượng Phát, Trần Yến vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ.

Hơn nữa ngày càng sùng bái với Quan Yếm rõ ràng hơn, gọi một tiếng "chị Quan", mỗi lúc nhìn cô là ánh mắt sáng chói như sao.

Vì thế Quan Yếm nhớ tới danh hiệu "Nhân danh thánh giáo chủ" của mình càng dễ khiến người ta phục tùng và sùng bái, đối với sinh vật có năng lực thấp thì càng hiệu quả.

Cô nhìn Trần Yến, trong lúc lơ đãng ánh mắt để lộ một chút thương hại.

Cô gái này vừa nhát gan vừa có năng lực thấp, vậy thì về sau làm thế nào bây giờ...

Trở lại phòng 104, Trần Yến không đoái hoài với việc ăn sáng, cô ấy xách cái túi chứa đồ bận rộn làm việc.

Long Ân cắn bánh bao nhìn bóng dáng bận rộn của cô ấy, khẽ suỵt suỵt với hai người kia chỉ chỉ: "Có phải cô bé bị dọa đến nỗi ấm đầu rồi không?"

Vệ Ung không đồng ý nói: "Cô ấy chỉ là nhát gan thôi, không có được nói người ta như vậy."

Long Ân quẹt miệng, nhại giọng nói: "Không có được nói người ta như vậy ~"

Vệ Ung không hề tức giận tí nào, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu cười vài tiếng.

Quan Yếm nói: "Trong lát nữa chúng ta sẽ đi thăm hỏi mấy người thuê nhà sao?"

Long Ân vừa định nói chuyện, bỗng nhiên hắt xì rất to.

Cậu ta khịt mũi, hơi tức giận nhìn về phía Trần Yến: "Cô có thể đừng làm mấy cái đó nữa được không! Đốt hương đến nỗi cả phòng toàn khói, cô không bị sặc sao!"

Trên bàn trà ở phòng khách đặt cái radio nhỏ đang phát mà mọi người đều không nghe hiểu kinh Phật, tay phải Trần Yến cầm một chuỗi Phật châu, tay trái cầm bật lửa đốt trầm hương, đang dựa theo chỉ dạy của ông chủ xông hương khắp phòng.

Lúc này cô ấy đã xông xong toàn bộ phòng khách, đang định đi vào nhà vệ sinh.

Không khí trong phòng khách có vài sợi khói bay lơ lửng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mặc dù có mùi thơm, như đúng thật hơi nồng nặc.

Bị Long Ân nói thế, Trần Yến sợ hãi mở hai mắt nhìn, đáng thương và nhút nhát nhìn cậu ta, không nói nên lời.

Bởi vì sự nhát gan của cô ấy ít nhiều cũng liên quan tới danh hiệu của cô, Quan Yếm đang muốn lên tiếng giúp Trần Yến thì Long Ân thở dài thườn thượt, xua tay nói: "Thôi thôi được rồi, thấy cô là một cô gái nhát gan như vậy mà còn đi làm nhiệm vụ cũng không dễ dàng gì, tùy cô vậy. Cô đừng sợ, cái tính tình này của tôi hơi dễ nổi giận, thật lòng xin lỗi cô."

Trần Yến nhẹ nhàng thở ra, vội vàng gật đầu, xoay người đi vào nhà vệ sinh không nói một lời. Để tránh làm mọi người sặc khói, cô ấy đóng cửa lại.

Quan Yếm nhìn Long Ân, thầm nghĩ, tuy rằng đôi khi người này có nóng nảy nhưng thật ra cũng là người tốt.

"Rầm"



Bỗng nhiên một âm thanh nặng nề từ nhà vệ sinh vang lên.

Ba người biến sắc, Quan Yếm đứng dậy chạy qua đầu tiên: "Trần Yến, sao vậy? Em bị ngã sao?"

Bên trong không có âm thanh đáp lại.

Cô đưa tay mở cửa, thế nhưng cửa bị khóa trái, không thể mở được.

Long Ân chạy tới: "Tránh ra!"

Quan Yếm mới vừa né qua bên cạnh, cậu ta xông lên như đang đấu bò, cơ thể mạnh mẽ đạp lên cửa.

Cũng may cửa này không quá chắc chắn, chỉ cần đạp một lần thì đã có thể làm hỏng khóa cửa.

Quan Yếm đẩy cửa ra, chỉ thấy Trần Yến ngã trên mặt đất trong một tư thế kỳ quái, hai mắt nhắm nghiền.

Vệ Ung nhíu mày, lo lắng nói: "Chắc hẳn là do té xỉu, nâng người ra ngoài trước đã."

Long Ân: "Hai chúng ta nâng đi, anh nâng tay tôi nhấc chân."

Quan Yếm lui qua một bên, cho họ đủ không gian.

Nhưng mà, điều khiến cho người ta không tưởng tượng được là, lần đầu hai người dùng sức nhưng không thể nhấc người lên.

Thân hình hai người này cao lớn, nhìn sơ qua là hai người đàn ông to lớn khỏe mạnh, làm sao không thể nâng được một cô gái vóc người nhỏ nhắn cao 1m50 hơn.

Bọn họ liếc nhau, sắc mặt đều hơi thay đổi.

Vệ Ung trầm giọng nói: "Một lần nữa, dùng sức."

Long Ân gật đầu, cắn răng, dùng hết sức lực, cuối cùng mới nâng được người lên.

Trong phòng khách không có sô pha, hai người nâng Trần Yến đặt lên giường trong phòng ngủ, hai người đều mệt lả ngồi ở mép giường, thở hổn hển từng hơi.

Trần Yến tựa như đang ngủ nằm trên giường, Quan Yếm kiểm tra qua, trên người cô ấy cũng không có bất kỳ vết thương nào, không giống như bị té ngã.

Nhưng gọi thế nào, lay đến cỡ nào đi nữa thì cô ấy vẫn không tỉnh lại.

Trong phòng khách vang lên tiếng niệm kinh Phật trong radio "lộc cộc lộc cộc" không dứt, trong không khí có mùi thơm trầm nhàn nhạt bay phiêu đãng, còn có tiếng thở hổn hển của hai người đàn ông, tất cả kết hợp tạo cho người ta một loại cảm giác quỷ quyệt.

Quan Yếm suy nghĩ, đứng dậy đi ra ngoài giặt khăn lông lau mặt Trần Yến, muốn thử xem có thể đánh thức cô ấy hay không.

Cô dùng khăn lông lạnh buốt từ từ lau từ trán đối phương xuống, khăn lông vừa mới lau tới hai mắt, giây tiếp theo, bỗng nhiên đối phương mở mắt.

Quan Yếm và cô ấy đột nhiên nhìn thẳng vào nhau, không kìm được sững người.

Còn chưa kịp phản ứng lại, thế nhưng Trần Yến gạt tay cô ra rời khỏi giường, giày vẫn chưa mang, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.

Cho dù Long Ân ở sau lưng gọi cô ấy ba tiếng nhưng cô ấy không có bất kỳ phản ứng nào.

Không đúng... Quan Yếm cảm thấy, ánh mắt khi nãy không hề giống Trần Yến.

Ba người đều đứng dậy, nghi ngờ và cảnh giác đi ra khỏi phòng ngủ, mắt nhìn thấy đối phương đi vào nhà bếp.

Sau khi sự việc phát hiện nhúm tóc ở nhà bếp, người nhát gan như Trần Yến không dám vào nhà bếp một người.

Quan Yếm nhanh chân đi qua, nhưng mới đến cửa thì thấy Trần Yến đã cầm con dao phay rỉ sét loang lổ để trên bàn lên.

Bỗng nhiên, cô ấy quay đầu lại nhìn Quan Yếm chăm chú, nhanh chóng giơ tay phải lên đặt con dao lên cổ.



Quan Yếm kinh ngạc, mở miệng nói: "Mày là ai? Không được làm cô ấy bị thương!"

Người này chắc chắn không thể là Trần Yến, nhất định có thứ gì đó bám lên người cô ấy. Chính là bị ma nhập.

"Cô ấy" vẫn nhìn Quan Yếm như cũ, khóe miệng từ từ nhếch về hai bên lộ ra một... nụ cười cực kỳ tà ác quái dị.

Dao phay trong tay run run, cắt lên làn da mịn màng trên cổ làm chảy ra một đường đỏ tươi.

Hai người đàn ông đã đứng sau lưng Quan Yếm, nhưng không ai dám tiếng lên trước một bước.

Quan Yếm nhìn đối phương không chớp mắt, chậm rãi nói: "Mày muốn làm cái gì? Giết cô ấy thì không có lợi gì cho mày, mày có yêu cầu gì thì cứ nói ra, bọn tao sẽ cố hết sức giúp mày."

Nghe vậy, đầu "Trần Yến" cứng đờ nghiêng một bên, miệng mấp máy rất nhiều lần, rốt cuộc phát ra một giọng nói quái dị: "Tìm được hung thủ giết chết tao... Tao muốn báo thù. Còn nữa... nói con nhỏ này không được niệm kinh xông trầm nữa... Tao đau đầu quá... Tao đã trốn vào nhà vệ sinh rồi mà nó vẫn không chịu buông tha tao nữa..."

"Được, tao đồng ý với mày." Quan Yếm hỏi, "Vậy tên mày là gì, chết như thế nào? Tao cần mày nói cho tụi tao một vài manh mối thì tụi tao mới có thể giúp được mày."

"Tôi tên là Cầu Nhã Như." Cô ta nói xong, lộ ra biểu cảm mù mịt: "Tôi cũng không biết tôi chết ra sao... Mấy người muốn giúp tôi à."

Mình chết ra sao mà cũng không biết ư?

Vệ Ung hỏi: "Vậy cô cảm thấy có manh mối nào giá trị có thể cho chúng tôi không?"

Cô ta cụp mắt, một lát sau ngẩng đầu nói: "Cái tên béo ở phòng 303 đó... Chết cùng ngày với tôi."

Vừa nói ra nửa câu sau, ba người Quan Yếm, Vệ Ung và Long Ân cùng nhau sững sờ đứng ở đó.

Một hồi lâu, Long Ân mới lên tiếng xác nhận: "Cô nói là, cái tên vừa béo vừa xấu ở tầng ba, tính tình xấu tính mà béo ú đó hả?"

Giọng cô ta khàn khàn u ám làm sự việc càng thêm quái đản: "Đúng vậy... Chỉ có duy nhất một tên béo là anh ta."

Nhưng mà.

Chiều hôm qua Long Ân và Vệ Ung từng gõ cửa phòng 303, còn gặp mặt tên béo đó mà.

Mà sáng sớm hôm nay, lúc Quan Yếm và Trần Yến ra khỏi cửa còn thấy người kia đi xuống.

Nếu anh ta đã chết, thì người bọn họ thấy là ai?