Lâm Nhạc tranh thủ giờ trưa chạy về khách sạn kiểm tra xem hai bảo bối nhỏ thế nào, nhìn thấy hai anh em ngoan ngoãn cô cũng yên tâm trở lại công ty làm việc.
Trên đường trở lại công ty, vô tình nhìn thấy Mộ Thần cùng Mục Tử Yên bước ra từ một nhà hàng sang trọng. Nhìn có vẻ hai người họ rất mặn nồng hạnh phúc làm cô thấy chạnh lòng cho bản thân. Đã bảy năm trôi qua, thời gian dài như thế mà cô vẫn không thể nào quên được anh, tình yêu đầu đời năm mười tám tuổi sâu đậm đến thế sao?
Cảm giác được như có ai đó đang nhìn mình, Mộ Thần đưa mắt nhìn sang bên kia đường. Lâm Nhạc vội quay đi, lấy chiếc kính cận đeo lên cô nhanh chân rời khỏi. Nhìn thấy dáng dấp một cô gái có chút quen thuộc, Mộ Thần khẽ nhíu mày mở cửa xe bước ra như để nhìn kỹ hơn, nhưng cô gái kia đã nhanh chóng biến mất vào dòng người trên phố. Mộ Thần ánh mắt đăm chiêu tự hỏi lòng.
"Nhạc Nhạc, có phải là cháu không? Bảy năm rồi, cháu tàu người đàn ông đó đến mức không cần chú như thế sao?"
"Thần, có chuyện gì vậy?"
Câu hỏi của Mục Tử Yên làm anh lấy lại tinh thần cùng gương mặt lạnh không cảm xúc nói.
"Không có gì. Cô về trước đi tôi còn có việc."
"Nhưng..."
"Tài xế Lưu đưa Mục tiểu thư về."
"Vậy còn chủ tịch?"
"Trình Dư sẽ đến đón tôi, cậu cứ đưa cô ấy về là được."
"Vâng."
Xe vừa rời đi, Mộ Thần lấy điện thoại ra gọi cho Trình Dư. Nhìn thấy số điện thoại của anh Trình Dư nhanh chóng bắt máy.
"Chủ tịch, tôi nghe đây!"
"Cậu đang ở đâu?"
"Tôi đang ở MT theo lời dặn dò của anh, nhưng hiện tại là giờ nghỉ trưa nên tôi vẫn chưa gặp được cô Helen. Chủ tịch gọi có chuyện gì không ạ?"
"Tôi đang ở gần MT, cậu quá đây đón tôi trước rồi bàn giao công việc với cô ấy sau cũng được. Vâng, chủ tịch."
Trình Dư vội vã rời khỏi MT, nhưng vừa ra đến cửa đã va phải một cô gái, anh lịch sự quay sang nhận lỗi rối rít. Nhưng khi nhìn rõ người mình vừa đụng phải thì hết sức kinh ngạc, Trình Dư nhìn cô lắp bắp gọi.
"Lâm...Lâm tiểu thư! Đúng là cô rồi, bảy năm qua cô đã đi đâu vậy? Chủ tịch tìm cô rất lâu rồi đấy cô có biết không?"
Lâm Nhạc nhận ra Trình Dư, nhưng cô không thể nhận mình là Lâm Nhạc được. Nếu chú ấy phát hiện mình đã trở về chắc chắn sẽ không để mình đi, nhưng nếu sống chung một mái nhà nhìn chú ấy yêu thương người phụ nữ khác thì cô không là được. Còn Lâm Kỳ và Lâm An nữa, biết giải thích sao đây! Tốt nhất vẫn nên không nhận.
"Này anh, anh nhận nhầm người rồi. Tôi không phải là Lâm Nhạc gì cả, phiền anh tránh đường."
"Sao cô có thể không nhận ra tôi chứ! Tôi là Trình Dư trợ lý của chủ tịch Mộ đây, mới bảy năm mà cô không còn nhớ tới nữa rồi sao?"
"Tôi nhắc lại tôi không quen anh, phiền anh tránh đường. Còn nữa tôi không phải là Lâm Nhạc mà anh nói, còn không tránh đường thì tôi không khách khí đâu.". Truyện mới cập nhật
Giọng nói cùng thái độ khó chịu của cô làm Trình Dư giật mình, chẳng lẽ cô ấy không nhận ra mình sao? Không thể nào, quen biết nhau lâu như vậy sao có thể không nhận ra chứ! Hay là người giống người nhỉ! Trình Dư nhẹ lắc đầu quay đi khi nhớ ra việc mình còn phải đi đón ông chủ khó tính. Đúng như anh dự đoán, vừa đến nơi đã thấy sắc mặt khó coi của Mộ Thần. Vừa bước vào xe anh đã khó chịu hỏi.
"Cậu lề mề quá đấy!"
"Xin lỗi chủ tịch, lúc nãy trên đường đến đây xảy ra chút chuyện nên tôi đến trễ."
"Về công ty đi."
Nhận được lệnh, Trình Dư nhanh chóng lái xe về tổng công ty. Trên suốt đoạn đường ánh cứ liên tục nhìn sắc mặt Mộ Thần qua kính chiếu hậu, nét mặt ấy dường như không được vui, tâm trạng dường như còn tệ hơn mọi ngày nữa. Có nên nói chuyện lúc nãy cho chủ tịch biết không nhỉ!
"Có gì thì nói cứ nhìn như thế làm sao tập trung lái xe hả?"
"À dạ chủ tịch, lúc nãy tôi có gặp một cô gái, cô ấy..."
"Chuyện này cậu cũng muốn nói với tôi?"
"Chủ tịch, thật ra..."
"Tập trung lái xe đi!"
"Vâng."
Đưa Mộ Thần về công ty, Trình Dư lại trở lại MT để bàn giao công việc, đồng thời muốn gặp cô gái lúc nãy để xác nhận xem rốt cuộc anh có nhìn nhầm không. Bước đến văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy Trình Dư Từ Chính Thuần khá thắc mắc hỏi.
"Sao cậu lại trở lại rồi, chưa gặp được cô Helen sao?"
"Vẫn chưa, lúc nãy tôi đến phòng thiết kế cô ấy đã nghỉ trưa rồi nên bây giờ tôi mới quay lại."
"Vậy cậu theo tôi xuống phòng thiết kế, để tôi giới thiệu cô ấy cho cậu tiện thể bàn công việc luôn."
Vừa đặt chân vào phòng thiết kế, Trình Dư lại một lần nữa kinh ngạc khi nghe Từ Chính Thuần giới thiệu cô gái lúc nãy là Helen, nhà thiết kế nổi tiếng vừa về nước. Chẳng lẽ là người giống người thật sao? Lâm Nhạc bình tĩnh bày ra vẻ mặt lạnh đưa tay về phía Trình Dư nói.
"Chào anh, tôi là Helen."
"À chào cô, chuyện lúc nãy tôi xin lỗi. Là tôi vô ý quá. Nhưng cô thật sự rất giống một người quen cũ của tôi."
"Vậy sao? Thật vinh hạnh cho tôi quá. "
"Cô Helen sinh ra và lớn lên ở Mỹ sao?"
"Đúng vậy, anh tìm tôi có việc gì không?"
"Tôi theo lời chủ tịch mang ý tưởng đến nhờ cô thiết kế một chiếc vòng cổ. Cô xem đi!"
Thì ra là muốn mình thiết kế vòng cổ tặng vợ sao? Chú thật biết chọn người thiết kế nhỉ!Lâm Nhạc lật tờ giấy ra nhưng bên trong chỉ có một dòng chữ "Bên trong nước mắt là một trái tim tan vỡ." Lâm Nhạc khẽ nhíu mày nhìn Trình Dư, đây cũng gọi là ý tưởng sao? Ý của câu nói này là gì? Tình yêu của họ đầy nước mắt mới đến được với nhau sao?
"Cô Helen thấy sao? Ý tưởng thế nào?"
"Rất độc đáo, tôi sẽ cố gắng."
"Vậy được, tôi còn có việc xin phép về trước."
Trình Dư rời khỏi phòng thiết kế với nụ cười trên môi. Nhìn lại chiến lợi phẩm mình vừa chụp được trong điện thoại anh thầm đắc ý.
"Chủ tịch, lần này anh phải cảm ơn tôi rồi."