Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 45




Phó Mạnh Đình nhìn Mục Tử Yên nhẹ cười xã giao nói.

"Đúng thế, anh vẫn độc thân. Anh muốn chuyên tâm lo sự nghiệp trước, khi nào ổn định sẽ tính đến chuyện lập gia đình sau."

"Cô nghe mẹ cháu nói cháu đã là tổng giám đốc một công ty lớn, như thế còn chưa ổn định sao? Yên Yên, hay là con giới thiệu cho anh họ con vài cô bạn, biết đâu hợp nhau thì sao?"

Nghe Phó Tâm Nhan muốn giới thiệu cho mình, Phó Mạnh Đình nhanh miệng từ chối.

"Không cần đâu ạ, cô và em có lòng tốt như thế con rất vui. Nhưng thật ra cháu cũng đã có để mắt đến một người rồi, chỉ có điều chưa đủ can đảm để bày tỏ thôi ạ."

"Vậy cô gái đó là người thế nào? Gia thế ra sao? Công việc có tốt không?"

"Đối với cháu thì những tiêu chuẩn đó cháu không quan trọng ạ. Khi nào có dịp sẽ giới thiệu cô ấy với hai người sau. Hôm nay cháu theo lời mẹ đến thăm cô dượng và em, có ít quà mọi người nhận cho cháu vui ạ."

"Thằng bé này, đến thăm là được rồi quà cáp làm gì chứ!"

Tuy nói là thế nhưng Phó Tâm Nhan đã nhanh tay đón lấy quà mà Phó Mạnh Đình đưa tới, nhẹ mở túi quà ra xem bà khá hài lòng với món quà Mạnh Đình mang tới. Mạnh Đình cũng đứng lên nở nụ cười xã giao nói.

"Cháu còn chút việc cần giải quyết, xin phép cô cháu về. Khi khác sẽ tới thăm lâu hơn ạ."

"Ấy, sao lại vội vậy. ở lại dùng bữa với cô đã chứ!"

"Công việc của cháu khá bận e là không thể ở thêm. Khi khác cháu sẽ đến làm phiền bác ạ."

"Vậy được, khi nào rảnh nhớ đến chơi đấy!"

"Vâng, cháu xin phép ạ."



****************

"Cái gì?? Cậu vừa nói gì cơ? Cậu... cậu và Mộ Thần..."

Lâm Nhạc nhìn cô bạn thân kinh ngạc đến không nói thành lời mà chỉ biết cười. Cô nghiêm túc nhìn Lệ Quân khẳng định.

"Cậu không nghe nhầm đâu, đây là sự thật đấy."

"Cậu chắc là ông chú già của cậu thật lòng không? Hay anh ta vì hai đứa trẻ mà chấp nhận cậu?"

"Mình tin anh ấy không phải người như thế, vã lại anh ấy chủ động theo đuổi mình khi chưa biết anh ấy là ba của bọn trẻ. Anh ấy sẽ không giống như cậu nói đâu."

"Cậu đó, yêu vào thì mất hết lý trí. Có ai nói với cậu là cậu ngốc nghếch lắm không?"

"Chẳng phải cậu cũng ngốc nghếch giống mình sao? Bảo nhiêu năm bị Mạnh Đình phớt lờ như thế mà cậu có từ bỏ tình cảm với anh ấy được đâu."

Nhắc đến Mạnh Đình, Phùng Lệ Quân lại có một cảm giác hụt hẩng. Cô thầm yêu anh nhiều năm như vậy, dù chưa một lần nói ra nhưng cô nghĩ hẳn là anh cũng đã biết. Nhưng anh vẫn một thái độ vô tình như thế, anh phớt lờ sự quan tâm cô dành cho anh. Bởi trong lòng anh từ lâu đã có bóng hình người con gái khác ngự trị, mà người con gái đó không ai khác ngoài Lâm Nhạc.

Tình yêu đúng là một sự trêu đùa của số phận. Mình yêu họ, họ lại chạy theo lý trí con tim mà yêu người khác.

Vòng tròn lần quần này đến bao giờ mới ngừng lại, bao giờ người phía trước mới chịu dừng và quay lưng nhìn lại đắng sau đầy!

"Lệ Quân! Cậu sao vậy? Sao tự dưng lại thừ người ra thế?"

"Không có gì, chỉ đang nghĩ về lời cậu nói thôi. Chúng ta đều ngốc khi theo đuổi một thứ tình cảm mơ hổ, nhưng đến bây giờ sự cố gắng của cậu đã có kết quả. Còn mình, có lẽ mãi mãi sẽ chỉ là kẻ đến sau mà thôi."



"Lệ Quân cậu đừng bi oan như thế! Mình tin là sự chân thành của cậu chắc chẳn sẽ có ngày anh ấy rung động thôi."

"Mình thấy ngày đó còn xa lắm. Thôi đừng nhắc mấy chuyện không vui này nữa, bản thiết kế của cậu đã hoàn thành rồi, cậu dự định sẽ thế nào đây? Trở về cùng mình và anh Mạnh Đình hay là ở lại đây?"

Lâm Nhạc trầm ngâm suy nghĩ. Cô cũng chưa nghĩ đến chuyện này sau khi đồng ý đón nhận tình cảm của Mộ Thần. Công việc của cô hiện tại đang rất tốt, nhưng nếu bây giờ cô trở về Mỹ chắc chắn Mộ Thần sẽ không đồng ý, còn nếu ở lại đây thì phải từ bỏ công việc của mình. Nên làm thế nào đây?

"Trùng hợp quá, hai người cũng ở đây à?"

Mạnh Đình đứng trước bàn ăn của hai cô gái nở nụ cười thân thiện. Lâm Nhạc nhìn Lệ Quân rồi lại nhìn sang

Mạnh Đình nói.

"Đúng là trùng hợp, anh ngồi đi!"

Lâm Nhạc vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc ghế cạnh Lệ Quân, biết cô bạn đang cố tình tạo cơ hội cho mình, Lệ Quân nhẹ nheo mắt nhìn cô nhưng vẫn nhích vào trong nhường chỗ cho Mạnh Đình. Lâm Nhạc lại cười nói.

"Anh trùng hợp đi ngang qua đây thật sao? Hay là..."

Vừa nói Lâm Nhạc vừa đưa mắt nhìn về phía Lệ Quân. Mạnh Đình vội lên tiếng giải thích.

"Anh gặp khách hàng gần đây, vô tình đi ngang qua thấy hai người nên bước vào. Sao vậy, làm phiền hai người rồi sao?"

"Không có, chúng em gặp nhau chỉ nói chuyện phiếm thôi. À, đến giờ em phải đến công ty rồi. Hai người từ từ nói chuyện nhé!"

Lâm Nhạc vừa nói vừa đứng lên nhanh chóng rời khỏi. Mạnh Đình còn chưa kịp lên tiếng giữ cô lại thì cô đã chạy mất, trong lòng có chút hụt hẳng Mạnh Đình im lặng quay sang nhìn Lệ Quân nói.

"Hình như cô ấy đang muốn trốn tránh anh thì phải!"