Sự xuất hiện của Mục Tử Yên làm câu nói của Trình Dư đến cửa miệng lại không thể thốt ra. Bước vào với vẻ mặt tươi tắn cùng nụ cười trên môi, nhưng đổi lại sắc mặt của Mộ Thần lại thay đổi hoàn toàn khi cô ta bước vào.
“Chẳng phải tôi nói không được sự đồng ý của tôi cô không được đến công ty sao?”
“Em nhớ anh. Gọi điện thoại thì anh không nghe máy, nhắn tin anh cũng không trả lời. Em không đến đây thì làm sao gặp anh đây?”
“Tôi bận, có gì nói nhanh đi!”
Ánh mắt Mục Tử Yên liếc mắt nhìn về phía Trình Dư ý như muốn đuổi người, nhưng thay vì bước ra ngoài theo phép lịch sự, Trình Dư lại bày ra vẻ mặt như không biết gì đứng im đấy. Vô cùng khó chịu trước thái độ của Trình Dư, Mục Tử Yên lên tiếng.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với anh ấy, anh ra ngoài đi!”
“Không cần, tôi và Trình Dư đang bận bàn chuyện, cô có chuyện gì thì nói nhanh đi!”
“Nhưng…”
“Nếu không muốn nói thì ra ngoài đi!”
Không còn cách nào khác, Mục Tử Yên liếc ánh mắt căm ghét nhìn về phía Trình Dư rồi bước đến gần Mộ Thần. Như hệ thống miễn dịch tự động, Mộ Thần dịch ra xa khi cô ta tiến đến. Vô cùng bực tức với cách đối xử của anh nhưng cô ta vẫn dịu giọng.
“Chuyện kết hôn của chúng ta anh định khi nào? Chẳng lẽ anh đã không còn muốn chịu trách nhiệm với em nữa sao? Em vì câu nói sẽ chịu trách nhiệm của anh mà đã chờ đợi anh hơn bảy năm rồi, anh cứ định im lặng thế sao?”
Nghe câu hỏi của Mục Tử Yên sắc mặt Mộ Thần có chút trầm xuống. Đúng, chút nữa anh đã quên mất việc từng hứa chịu trách nhiệm với Mục Tử Yên, người mà anh đã vô tình làm lỡ làng đời con gái. Nhưng nếu anh phải dùng nữa đời còn lại để chịu trách nhiệm với cô ta thì tình cảm của anh và Lâm Nhạc phải làm sao đây? Kết hôn với một người mình không có tình cảm, cuộc hôn nhân này sẽ đi về đâu. Có chút khó xử anh nhìn Mục Tử Yên nói.
“Tử Yên, tôi biết năm đó là do tôi không đúng, tôi sẵn sàng bù đắp cho cô những gì cô muốn. Nhưng cuộc hôn nhân này tôi không thể.”
“Tại sao chứ? Chẳng phải anh nói khi nào Lâm Nhạc trở về thì chúng ta sẽ kết hôn sao? Bây giờ cô ấy trở về rồi anh lại nói không thể, có phải anh đã thay lòng rồi không?”
“Tôi không thay lòng, mà vốn dĩ từ trước đến nay trái tim tôi chưa từng có cô. Năm đó tôi bị người ta hãm hại nên mới không làm chủ được bản thân, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô nhưng chỉ về mặt vật chất. Bất cứ cô muốn gì tôi đều có thể cho cô, ngoại trừ cuộc hôn nhân này.”
“Em không cần! Anh thừa biết em yêu anh chờ đợi anh từng ấy năm chỉ vì một câu nói, vậy mà bây giờ anh lại phủi sạch quan hệ và nói anh chưa từng yêu em sao? Đây là cách anh chịu trách nhiệm khi lấy đi thứ quý giá nhất của người con gái à? Mộ Thần, anh có thấy tàn nhẫn với em không?”
“Xin lỗi, tôi tin rằng cô sẽ gặp được người tốt hơn tôi và yêu cô thật lòng.”
“Em không cần! Mộ Thần, em yêu anh và chỉ muốn lấy anh. Ngoại trừ anh ra thì không thể là ai khác. Hôn ước này em tuyệt đối sẽ không hủy đâu.”
Mục Tử Yên tức giận rời khỏi phòng. Trình Dư nhìn thái độ của Mục Tử Yên rời lại nhìn sang Mộ Thần, thấy anh không nói gì cũng chẳng đuổi theo Trình Dư liền hỏi.
“Chủ tịch, có cần…”
“Không cần, mặc kệ cô ta.”
…****************…
Tại một bệnh viện lớn nhất thành phố, Lâm Kỳ bước chân thoăn thoắt vào bên trong. Mái tóc ngắn che đi phần trán, kính đen trên mắt che đi gần nửa khuôn mặt nhỏ nhắn điển trai của Lâm Kỳ. Tay cho vào túi quần bước những bước chân mạnh dạn khiến ai nấy nhìn thấy đều phải trầm trồ khen ngợi.
Đi được một đoạn cảm thấy cô em gái nhỏ của mình chẳng thấy đâu, Lâm Kỳ dừng lại khẽ thở dài quay nhìn về phía sau gọi.
“Tiểu An, em có thể đừng lề mề không? Chúng ta đi làm việc lớn đấy!”
“Nào có phải em không muốn đi nhanh, người ta là con gái, từng bước chân cũng phải dịu dàng nữ tính. Anh đi cứ như tên lửa bắn ấy, em theo sao kịp chứ?”
“Em ăn ít lại một chút thì sẽ đi nhanh được thôi.”
“Anh đang muốn nói là em gái anh béo vì ăn nhiều sao?”
“Là em tự nhận, anh không nói thế.”
“Lâm Kỳ Anh hôm nay gan to bằng trời rồi, còn dám chê em béo sao! Anh đợi đó, chỉ cần tìm được ba ba thì em sẽ nói ba ba xử lý anh.”
“Anh rất mong chờ đấy.”
Nói rồi Lâm Kỳ lại quay lưng bước đi. Cậu bé đưa ánh mắt tìm kiếm người cậu bé đã hẹn trước. Như nhỉ sao thấy người mình cần tìm, cậu bé bước về phía một cô gái đang đứng loay hoay trước khu xét nghiệm.
“Cô Trần!”
Trần Nhược Nam quay phắt lại khi nghe tiếng gọi của Lâm Kỳ.Vừa nhìn thấy cậu bé cô đã nỡ nụ cười tươi nói.
“Nam thần bé nhỏ, có chuyện gì muốn nhờ cô mà hẹn ra tận đây thế?”
“Cháu biết cô là người tốt bụng lại rất thích giúp đỡ người khác nên cháu đã bạo gan tìm cô.”
“Dẻo miệng, chuyện gì nói cô nghe xem nào?”
Lâm Kỳ lấy từ trong túi ra mẫu tóc đưa cho Trần Nhược Nam, cầm lấy mẫu tóc Nhược Nam nhìn Lâm Kỳ đầy khó hiểu. Cậu bé nói.
“Bọn cháu đều là trẻ con nên không thể yêu cầu làm xét nghiệm, cô giúp cháu giám định Mẫu ADN huyết thống này được không ạ?”
“Xét nghiệm huyết thống? Nhưng với ai? Sao hai đứa lại làm việc này mà không phải chị Helen?”
“Cháu chưa thể nói với mẹ chuyện này, cô giữ bí mật giúp cháu đừng cho mẹ cháu biết được không? Sau này cháu giải thích với cô sau.”
Nhìn ánh mắt thành khẩn của Lâm Kỳ và Lâm An, Trần Nhược Nam cũng không nỡ từ chối. Đưa tay xoa đầu hai đứa trẻ cô cười nói.
“Thôi được, hai đứa chờ cô một chút.”