Mục Tử Yên nhanh chân bước về phía căn phòng Mộ Thần đang ở bên trong. Cửa phòng không khóa cô ta nhếch môi cười một cái rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy người đàn nằm trên giường là Mộ Thần cùng quần áo vươn vãi khắp sàn nhà, Mục Tử Yên hiểu ngay đêm qua hai người họ đã xảy ra quan hệ.
Bàn tay cô ta siết chặt trong sự tức giận, đêm qua trong bữa tiệc cô ta đã thành công bỏ thuốc anh, nhưng lại để anh chạy mất. Tìm kiếm cả đêm hóa ra anh lại ở đây cùng cô cháu gái hờ làm chuyện này.
"Thật là tức chết mà, vậy mà lại để con bé miệng còn hôi sữa hớt tay trên, bao nhiêu công sức đều tiêu tan cả."
Nhìn thấy Mộ Thần vẫn đang chìm trong giấc ngủ chẳng hay biết gì, trong đầu cô ta lại nảy ra một ý định táo bạo. Cô ta chầm chậm bước đến giường vén chăn, một vệt đỏ trên ga giường là minh chứng cho cuộc hoang ái đêm qua. Không thể để con bé đó chiếm mất anh ấy được. Cô ta liền trúc bỏ quần áo của mình ném xuống sàn, nhè nhẹ trèo lên giường nằm cạnh bên Mộ Thần.
Sáng hôm sau, Mộ Thần tỉnh giấc nhìn thấy Mục Tử Yên nằm bên cạnh mình không một mảnh vải che thân thì hốt hoảng. Sao lại là cô ta? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ...
Mục Tử Yên chầm chậm mở mắt nhìn lên, thấy Mộ Thần đang người nhìn mình bằng ánh mắt khó tin thì cũng e thẹn kéo chăn che chắn cơ thể mình nói.
"Anh... tỉnh rồi sao?"
"Cô... đêm qua..."
Ánh mắt lẫn tránh Mục Tử Yên không nhìn ánh chỉ thấp giọng nói.
"Đừng nói là anh không nhớ gì đấy nhé, đêm qua anh mạnh mẽ đòi hỏi em, vậy mà..."
"Sao tôi lại không nhớ gì vậy chứ!"
Mộ Thần xoa xoa vầng thái dương cố nhớ lại chuyện đêm qua, nhưng đầu óc anh trống rỗng không nhớ được gì. Nhìn anh như thế Mục Tử Yên lại thấy mừng thầm trong lòng, lúc đầu cô ta cứ sợ anh nhớ được người đêm qua cùng anh là ai, nhưng bây giờ xem ra là cô ta lo xa quá rồi. Che dấu đi niềm vui trong lòng cô ta nhẹ giọng.
"Em không trách anh đâu, là em tình nguyện cho anh mà."
Dứt lời cô ta nhẹ xuống giường nhặt lấy quần áo của mình bước vào nhà tắm. Cánh cửa phòng tắm khép lại Mộ Thần lại đưa tay xoa đầu đầy vẻ bí bách, sao lại là cô ta chứ! Nhìn thấy vệt máu đỏ chói dưới ga giường Mộ Thần đã không còn nghi ngờ gì nữa, đêm qua quả thật anh đã lấy đi đời con gái của cô ta. Anh nên làm sao đây!
Mục Tử Yên trở ra đã thấy Mộ Thần mặc lại quần áo chỉnh tề, còn chưa kịp nói gì anh đã lên tiếng.
"Đêm qua là chuyện ngoài ý muốn, tôi... Nếu cô muốn gì cứ nói tôi sẽ đáp ứng cho cô."
"Anh đang bảo em ra giá cho lần đầu của mình sao?"
Câu hỏi của Mục Tử Yên làm Mộ Thần khựng lại, ánh mắt khó xử anh quay đi không nói gì. Mục Tử Yên biết anh không phải hạng người vô trách nhiệm nên càng cố tình nói mấy câu để anh thấy ái náy hơn.
"Anh thừa biết em thích anh, sao anh lại cứ phải làm em đau lòng như thế? Em không cần anh chịu trách nhiệm gì đâu, đêm qua là em tự nguyện nên em không trách anh. Em về trước đây."
Mục Tử Yên nhanh chân bước ra về, còn chưa kịp rời khỏi phòng Mộ Thần đã lên tiếng giữ cô lại.
"Khoan đã!"
Mộ Thần nhẹ khép mắt lại thở ra một tiếng gượng ép nói.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô."
Khóe môi Mục Tử Yên nhẹ cong lên đầy vẻ đắc ý, cô ta biết chắc anh sẽ như thế mà. Dù là đêm xuân đêm qua anh chưa thuộc về cô ta, nhưng tương lai sau này anh chắc chắn sẽ không thể thoát được.
...****************...
Lại nói về Lâm Nhạc sau khi trở về nhà thì trời đã gần sáng. Bước vào nhà tắm nhìn thấy bộ dạng của mình trong gương cô không khỏi giật mình, trên cơ thể cô loang lổ những dấu vết hoang ái minh chứng cho cuộc hoang ái đêm qua. Nhanh chóng tắm rửa vệ sinh cơ thể, cô chọn một bộ quần áo kín đáo mặc vào rồi trở lại giường.
Trong đầu cô vẫn không sao quên được hình ảnh đêm qua Mộ Thần đã chiếm lấy cô, tâm trạng cô vui buồn lẫn lộn làm cô càng thêm khó xử. Vui vì đã trao cho anh cả đời con gái, nhưng cô lại lo sợ liệu khi anh phát hiện ra anh đã cướp đi đời con gái của cô thì anh sẽ phản ứng ra sao? Sẽ đứng ra chịu trách nhiệm hay lại quay sang quở trách là cô tính kế anh, rồi lại lật ra một bài giáo huấn cô vì đã đi quá giới hạn!
Càng suy nghĩ cô lại càng cảm thấy khó nghĩ, có nên nói thật hay không đây! Cũng đã nhiều lần cô nói rằng mình đã thích anh, nhưng câu trả lời của anh chỉ là "Chú là chú của cháu, không được có ý nghĩ đó." Nhưng rõ ràng hai người nào có máu mủ ruột rà gì chứ! Đôi mắt khép hờ rồi dần dần chìm vào giấc ngủ khi nào không biết, mãi đến khi nghe tiếng gõ cửa của người giúp việc làm cô bừng tỉnh.
"Lâm tiểu thư, thiếu gia bảo cô xuống ăn sáng ạ."
Nghe hai từ thiếu gia làm Lâm Nhạc giật mình bật ngồi dậy. Chú ấy về rồi sao? Phải làm sao đây! Đấu tranh tâm lý một lúc, cô lên tiếng nói với người làm vẫn đang đứng bên ngoài cửa nói.
"Tôi biết rồi, tôi xuống ngay!"