Không để tiểu An đợi quá lâu, Mộ Thần đã phóng nhanh như tên lửa đến trước nhà mà tiểu An đã gửi địa chỉ cho anh. Nghe tiếng chuông cửa, tiểu An trèo lên ghế nhìn theo ô nhỏ ở cửa xem có phải Mộ Thần không, vừa nhìn thấy anh cô bé cười tươi vội vã mở cửa nói.
"Chú Mộ! Tiểu An nhớ chú lắm đấy!"
Ôm cô bé vào lòng bế vào nhà anh cất giọng yêu chiều hỏi.
"Dẻo miệng quá đấy! Không gặp chú thì sẽ đổ bệnh sao? Ai dạy con mấy câu lấy lòng này thế hả?"
"Không ai dạy tiểu An cả, đấy là lời thật lòng của tiểu An mà. Chú không tin tiểu An sao?"
Nhìn gương mặt đang tỏ vẻ đáng thương của tiểu An làm Mộ Thần không sao cầm lòng trước sự đáng yêu này. Anh kéo cô bé vào lòng ôm lấy dịu giọng nói.
"Sao chú lại không tin tiểu An được chứ! Chú cũng rất nhớ hai anh em, chú sẽ cố gắng thuyết phục mẹ con để đón cả ba mẹ con về nhà. Đến lúc đó thì ngày nào cũng có thể gặp nhau rồi."
"Chú, cháu có thể hỏi một câu không?'
"Cháu hỏi đi!"
"Chú là chú ruột của mẹ sao?"
"Không phải."
"Vậy tại sao chú lại xưng chú với mẹ. Lúc đầu chú đến, tiểu An còn tưởng chú là người theo đuổi mẹ, còn tưởng chú là ba của tiểu An cơ."
Nghe câu nói của tiểu An, sắc mặt Mộ Thần trầm xuống rơi vào im lặng. Tưởng anh là người theo đuổi Nhạc Nhạc, tưởng anh là ba sao? Chẳng lẽ từ trước đến giờ bọn trẻ vẫn không biết ba mình là ai sao?
"Tiểu An, con không biết ba con là ai sao?"
"Không ạ, tiểu An có hỏi nhưng mẹ nói ba chết rồi. Nhưng tiểu An không tin đâu. Mẹ không muốn cho tiểu An biết tức là có chuyện khó nói, nhưng tiểu An sẽ có cách tìm được ba nhánh thôi."
"Con muốn tìm ba sao? Bằng cách nào?"
"Bí mật không thể tiết lộ. Ấy, hình như trên tóc chú có gì đó thì phải, để tiểu An giúp chú nhé!"
Nói rồi cô bé nhón chân đưa tay lên nhổ một sợi tóc của Mộ Thần rồi choàng qua cổ anh đưa sợi tóc cho Lâm Kỳ, cậu bé nhanh chóng nhận sợi tóc cho vào túi rồi bước ra phía trước mặt anh ngồi xuống như không có chuyện gì.
Nhìn thấy Lâm Kỳ, không hiểu sao anh lại có cảm giác thằng bé rất giống anh lúc nhỏ. Lần trước Trình Dư đã từng nói với anh điều này nhưng anh không chú ý lắm, bây giờ nhìn trực diện ở khoảng cách gần thế này đúng là rất giống. Nhưng sao thằng bé có thể giống anh được nhỉ!
"Chú nhìn xong chưa? Phiên bản độc quyền nhìn nhiều như thế thì phải trả phí đấy!"
"Thế thu phí thế nào?" Mộ Thần buồn cười hỏi.
"Một giây một triệu, chú nhìn cháu nãy giờ cũng không dưới năm phút. Chú tự tính xem."
"Một giây một triệu! Cháu nghĩ mình đáng giá thế sao?"
"Đương nhiên, nếu không chú nhìn nhiều thế làm gì?"
"Cháu còn không nhìn chú thì làm sao biết chú đang nhìn cháu chứ!"
Lâm Kỳ ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đượm ý cười lẫn thích thú của Mộ Thần nói.
"Không phải cứ nhìn mới thấy được, và cũng không phải chính mắt thấy thì sẽ là sự thật. Có những chuyện không nhìn nhưng vẫn rõ, có những chuyện dù bày ra trước mắt chưa hẳn đã là sự thật."
Nghe câu trả lời có như không của Lâm Kỳ, Mộ Thần khẽ nhíu mày. Nhóc con này mới tí tuổi đầu mà đã biết nói lý sự không khác gì một ông cụ non, nhưng ý của cậu bé muốn ám chỉ điều gì đây?
"Cháu hỏi chú một vài câu được không?"
Mộ Thần nhìn cậu bé nhẹ gật đầu, Lâm Kỳ liền hỏi.
"Vì sao chú muốn đưa chúng cháu và Nhạc Nhạc về nhà chú?"
"Vì chú coi Nhạc Nhạc và các cháu là người thân. Vì chú từng hứa với ông ngoại các cháu là sẽ bảo vệ và chăm sóc cho Nhạc Nhạc cả đời."
"Vậy vì sao Nhạc Nhạc lại rời khỏi chú những bảy năm? Có phải chú đã làm gì có lỗi với Nhạc Nhạc của cháu không?"
Mộ Thần có vẻ trầm ngâm suy nghĩ về câu hỏi của Lâm Kỳ. Anh cũng không biết nên trả lời cậu như thế nào, bởi anh cũng rất muốn biết lý do vì sao năm đó cô lại ra đi không nói một lời nào như thế.
"Chú cũng không biết vì sao mẹ cháu lại bỏ đi. Nhưng có lẽ là vì người đàn ông đó, tức là ba của các cháu."
"Chú biết ba cháu?"
Ánh mắt mong đợi của hai đứa trẻ đang nhìn về anh hồi hộp chờ câu trả lời. Mộ Thần chỉ nhẹ lắc đầu nói.
"Chú không biết. Mẹ cháu từng nói với chú rằng mẹ cháu thích một người, nhưng người đó không thích mẹ cháu. Vã lại người đó sắp đính hôn cùng người khác nên mẹ cháu rất đau khổ. Từ hôm đó mẹ cháu cứ như người mất hồn không còn cười nói vui vẻ như trước nữa, và mẹ cháu đã bỏ ra đi ngay trong ngày lễ đính hôn của chú."
"Chú kết hôn rồi sao?"
"Không, cũng vì sự biến mất của mẹ cháu mà chú cũng hủy bỏ buổi lễ đính hôn."
Mẹ thích một người và người ấy lại sắp đính hôn với người khác. Ngày chú ấy đính hôn là ngày mẹ bỏ đi. Sau hai vấn đề này có chút trùng khớp nhỉ! Có khi nào người mẹ thích là chú ấy! Và vì chú ấy sắp kết hôn nên mẹ đau lòng bỏ đi không? Nói vậy tình cảm của mẹ là đơn phương, vậy mình và tiểu An được tạo ra trong hoàn cảnh nào mà chú ấy cũng không biết nhỉ?
"Hôm nay trò chuyện đến đây thôi, chú còn có việc phải trở lại công ty. Hai đứa ở nhà ngoan không chạy lung tung, hôm khác chú lại đến."
"Vâng ạ."
"Đừng tiết lộ chuyện hôm nay chú đến đây với mẹ cháu, nếu không mẹ cháu lại chuyển nhà đấy."
Tiểu An đưa tay lên miệng ra hiệu như thể mình sẽ giữ bí mật chào tạm biệt Mộ Thần. Đóng cánh cửa lại tiểu An vội vã chạy về phía anh mình hỏi.
"Anh đang nghĩ gì mà thừ người ra thế?"
"Theo lời kể của chú thì mẹ đơn phương thích một người và người đó sắp đính hôn. Ngày mẹ bỏ nhà đi cùng lúc chú ấy cũng đính hôn. Em có thấy hai việc này trùng hợp quá không?"
"Ý anh muốn nói mẹ thích chú, nhưng vì chú có người mình thích nên mẹ từ bỏ mà đi sao?"
"Đúng thế, và nếu như suy đoán đó của anh là đúng thì chú ấy không thể là ba chúng ta."
"Không phải thì anh vì sao lại giống chú ấy như một bản sau như vậy chứ! Suy đoán lúc đầu của anh có thể đúng, nhưng kết luận thì hoàn toàn sai rồi."
"Vậy thì phải kiểm tra thôi."