Tìm Anh Trong Giao Diện Game Online

Chương 5: Vận may bùng nổ.




Mẫu Đơn Khai Đường: [Hòa Thượng ca ca cho em vào đội đi. Em còn chưa làm phó bản. Anh đã nói sẽ dẫn em đi cùng sao?]

[Hòa Thượng ca ca, tổ đội của anh không phải luôn trống một slot sao?]

[Thần ca ca, cho em vào đi.]

Phụt!

Nhạc Dương bất thình lình bị mấy chữ "Thần ca ca" kia của cô nàng dọa phun ra, ho sặc sụa.

Thần... Thần ca ca???

Đó là gọi ai? Không phải... Gặp Thần Giết Thần đó chứ...

Nhạc Dương ngơ ngẩn trước suy nghĩ này, sau đó không nhịn được run run bả vai, cười chảy nước mắt.

Mẹ nó thật kỳ ba, vậy mà có thể gọi thành như vậy.

Thần ca ca... Eo ơi, da gà da vịt của cậu rụng đầy đất rồi, cứu với! Ha ha hả!

Nhạc Dương nghẹn cười giơ tay lau khóe mắt, sau đó lại tiếp tục dán vào màn hình xem thử tình huống tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào, liệu có cẩu huyết như cậu nghĩ không.

Nói thật thì đi với một đội ngũ mạnh như vậy là một hưởng thụ. Nhưng cậu biết cậu là đạp phải vận cứt chó mới lọt được vào một đội ngũ cố định như vậy, cho dù họ vẫn còn trống slot. Cho nên dù bây giờ có bị đá ra cậu cũng chỉ có một chút tiếc nuối, trong lòng thật ra cũng thỏa mãn rồi, đặc biệt là còn được hóng chuyện thú vị như vậy nữa.

Cậu không lỗ.

Nhưng rất hiển nhiên suy nghĩ an phận thủ thường của cậu không thể thực hiện được.

Gặp Thần Giết Thần: [Dương Dương, trả nhiệm vụ, nhận lại.]

Một câu rất ngắn gọi hiện lên trên kênh tổ đội.



Nhạc Dương theo bản năng đi tìm NPC bấm vào trả nhiệm vụ, đạt được một lượng lớn kinh nghiệm cố định rồi tiếp nhận nhấn vào nhận tiếp nhiệm vụ lần nữa. Trong lúc đó cậu vẫn không quên nhìn kênh lân cận đang bùng bùng chéo chéo, không biết từ khi nào chiến hỏa đã rơi lên người cậu.

Mẫu Đơn Khai Đường: [Này ĐM, anh không thể nhường em gái một chút sao? Vị trí này vốn là của tôi, anh đã đi một lần rồi.]

"..."

Phiêu Miểu Phong đi được hai lần một ngày đó chị gái.

Nhạc Dương cạn lời, cũng không định đáp lại.

Nhưng cô nàng kia vẫn chưa chịu tha cho cậu.

Mẫu Đơn Khai Đường: [Sao anh có thể như vậy!? Người ta đã cầu xin anh rồi!]

"..."

Cô xin là tôi phải nhường cô à? Không có cửa.

Trừ khi đội trưởng đá cậu ra, còn không... Ha hả!

Còn chưa đợi cô nàng kia tiếp tục ỏng ẹo cảnh tượng trong game lại chuyển đổi.

Khung cảnh quen thuộc của phó bản Phiêu Miểu đập vào mắt cậu, Nhạc Dương chưa từng cảm thấy cảnh tượng tuyết trắng này lại ấm áp như vậy. Câu yêu Phiêu Miểu Phong!

Người thanh niên Dương Dương của chúng ta cứ vậy mang theo tâm tình vui sướng cùng nhóm đại thần càn quét phó bản, một đường thuận lợi. GM còn ngại cậu chưa đủ vui, cho cậu nhặt được Tàn Khuyết Thần Thiết cấp bảy* có tỷ lệ rớt vô cùng khan hiếm khiến cậu vui đến mức nhảy ra khỏi ghế ngồi.

*Là món đồ dùng để làm thần khí môn phái. Bình thường rất rường rà phức tạp tốn kiếm mới ra được món đồ này, rồi lại thêm một bước hoàn thiện nó, khiến nó mất đi hai chữ Tàn Khuyết là có thể làm thần khí rồi. Cấp bảy là 10x, Nhạc Dương mới có 8x thôi mà em đã vui rồi.

Bình thường Nhạc Dương chơi game rất mờ nhạt, cậu ít khi tương tác với đồng đội, càng đừng nói trò chuyện tán gẫu. Có thể là do không gặp được đúng người, như hôm nay, cậu đã nói được kha khá với nhóm đại thần này.

Tóm lại là cậu đã nhanh tay copy món đồ đó ném lên kênh tổ đội cùng một icon cười hớn hở.

Đối với nhóm Cá Muốn Ăn Mèo mà nói thì món đồ này chẳng phải quý hiếm, nhưng có lẽ là cảm giác được sự vui sướng thông qua đường dây điện tràn ra khỏi màn hình của họ khiến họ buồn cười lây, cho nên ai nấy đều nói một câu chúc mừng.



Cá Muốn Ăn Mèo: [Vận may bùng nổ nha!]

Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Chậc chậc, ghen tỵ nha!]

Gặp Thần Giết Thần: [Chưa đủ cấp.]

Chỉ có đại thần một câu nói toẹt hiện thực.

Kênh tổ đội im lặng ba giây, sau đó...

Cá Muốn Ăn Mèo: [Phụt! Ha ha ha!]

Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Ha ha ha!]

Cây Không Muốn: [Ha ha ha!]

Lá Đừng Rơi: [Ha ha, không sao. Cày lên mấy hồi đó mà. Bây giờ chuẩn bị từ từ là được.]

Nhạc Dương cũng nghĩ như vậy đó. Cho nên cậu không có cảm thấy bị trêu chọc mà buồn bực, ngược lại còn vui vẻ chat với họ.

Dương Dương Khoái Nhạc: [Cũng không dư thừa mà.]

Bên kia màn hình, Trác Mục nhìn dòng chữ cứ như tự thể mang theo icon vui vẻ của cậu, khuôn mặt lạnh lùng chợt dịu xuống.

Tay anh lại bất giác gõ xuống...

Gặp Thần Giết Thần: [Có Tân Mãng Thần Phù Cấp Bảy chưa?]

Đánh ra xong anh mới nhận ra mình vừa nói gì, nhưng lại không nghĩ thu hồi. Cũng không có ý gì, đơn giản là anh nhớ đội ngũ của anh cũng đang cần Tân Mãng*, thuận tiện mang cậu theo được.

*Cái thứ khiến cho tàn khuyết hoàn mỹ.