Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?

Chương 38: 38: Cả Đời Này Em Đừng Mong Thoát Khỏi Tay Tôi




Đột nhiên, Phong Thừa Vũ đứng dậy, từng bước tiến lại gần. Hàn Giai Tuệ giật mình theo phản xạ lùi về phía sau. Đến khi tấm lưng chạm vào vách tường lạnh lẽo, cô không còn chỗ để lùi nữa rồi.

Bất ngờ bị Phong Thừa Vũ áp sát, cô hoàn toàn không kịp phòng bị, như chú nai nhỏ đứng trước miệng sư tử dũng mãnh. Chỉ biết đứng yên tại chỗ, co mình lại, hai mắt nhắm chặt.

Mùi hương nam tính lan toả xung quanh, truyền vào cánh mũi. Khoảng cách giữa anh và cô, rất gần, đến nỗi cô cảm thấy mình có thể nghe rõ từng nhịp đập trầm ổn bên trong lớp cơ ngực săn chắc kia. Anh ghé sát vành tai cô, cố ý dùng nhịp thở phả vào phía sau vành tai, nơi điểm mẫn cảm nhất của cô, tùy ý trêu trọc.

Đến khi cảm nhận được nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh dần, hai má dần chuyển sang đỏ ửng, mới từ từ tỳ nhẹ cằm mình lên bờ vai thon thả của cô.

"Hà cớ gì em cứ phải tự lừa mình dối người như vậy?"

Hàn Giai Tuệ từ từ mở đôi mắt trong veo như thạch anh, cô không biết phải nói gì lúc này, chỉ quay mặt đi tránh ánh mắt sâu thẳm của người đối diện vẫn đang chiếu tướng mình.

Nhưng Phong Thừa Vũ thì lại không hề ý định bỏ qua cho cô. Như thể ngày hôm nay, anh nhất định phải biết lý do vì sao cô lại luôn lảng tránh anh như vậy.

"Em có chắc là em không có cảm xúc gì khi nhìn thấy nó?"

Phong Thừa Vũ giơ cổ tay lên trước mặt cô, thẳng tầm mắt cô là chiếc vòng ngày hôm ấy cô đã mua ở chợ đêm Thành phố A tặng cho anh. Viên đá trước mắt cô dưới ánh nắng càng tăng thêm vạn phần lấp lánh.

Hàn Giai Tuệ vẫn nhất mực im lặng, không hé môi nói nửa lời. Cô cảm thấy như tâm can tất thảy đều bị anh nhìn thấu.

"Em trao tín vật định tình cho tôi, rồi lại nhất định tuyệt tình như chưa từng quen biết, tạo khoảng cách không cho tôi cơ hội được đến gần em. Em không thấy em làm như vậy là rất nhẫn tâm với tôi à?"

"Đó chỉ là..."

"Là?"

"Là một món quà đơn thuần để cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Nếu nó làm anh hiểu nhầm là tín vật định tình gì đó thì tôi xin lỗi vì đã sơ suất mà tặng anh món quà tế nhị như vậy, gây ra những hiểm lầm không đáng có. Tôi thực sự ngoài muốn cảm ơn ra thì không có bất cứ ý gì khác."

Cô nói một hơi dài, như muốn một lần nói cho xong những chuyện còn dây dưa, nó giống như một cái gai nhọn đâm trong tim, thỉnh thoảng nghĩ đến hay chạm vào lại nhói buốt lên một cái.

"Em đến gieo tương tư trong lòng tôi, rồi chỉ bằng một câu phủ nhận là em có thể quay đi như chưa từng có chuyện gì? Em nghĩ dễ dàng như vậy sao? Là người phụ nữ mà Phong Thừa Vũ này đã nhắm trúng, cả đời này em đừng mong thoát khỏi tay tôi"

Phong Thừa Vũ dùng ngón tay thon dài của mình, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. Anh nói rành mạch từng lời, nhấn mạnh từng chữ, bắt đối phương phải nghe cho rõ, nuốt lấy từng lời của anh. Tuyệt nhiên không cho cô cơ hội mà tránh né.

"Anh nói câu này với tôi, không sợ là sẽ có người khác nghe được sao?"

Hàn Giai Tuệ nhìn thẳng vào mắt anh, lãnh đạm, lạnh nhạt, nửa như muốn chất vấn anh, nửa lại như muốn khẳng định với anh, rằng cô cũng có lòng tự tôn của riêng cô, bất cứ ai cũng không thể trêu đùa.

"Con người tôi trước giờ chưa bao giờ sợ người khác biết mình làm gì. Hơn nữa, tôi đường hoàng theo đuổi em, tại sao lại phải sợ người khác biết được"

Phong Thừa Vũ bằng một ánh mắt sắc lạnh đáp lại ánh mắt khiêu khích của cô. Có thể hình dung như hai tảng băng nghìn năm bất ngờ va vào nhau với vận tốc cực mạnh, rồi vỡ vụn thành nhiều mảnh bắn ra xung quanh.

Nhìn đi nhìn lại, vẫn là cô có phần yếu thế hơn, đã thế cô phải tự tìm đường lui cho mình.

"Tôi còn phải về làm việc"

Phong Thừa Vũ giam cầm cô giữa thân hình cao lớn của anh với bức tường, không có ý định dịch chuyển. Ánh mắt anh trở nên thâm trầm, không bộc lộ rõ nét loại cảm xúc nào.

"Chẳng lẽ, Phong thị để cho nhân viên nhàn nhã thoải mái thế này sao?"

"Tôi cho phép riêng em có thể đến đây mà không cần phải làm việc"

"Anh dành cho nhân viên nữ đặc quyền như vậy, vợ sắp cưới của anh có biết không?"

Vợ sắp cưới???

Chẳng lẽ cô hiểu lầm rằng anh có vợ sắp cưới nên mới tuyệt tình với anh như vậy?

Trời ơi!!!

Vợ anh, bà Phong tương lai, không phải người phụ nữ đang xù lông đứng trước mặt anh đây sao?1

Nhưng anh phải làm thế nào để chứng minh cho cô thấy tấm thân này còn trong trắng bây giờ?

"Khoan đã... Em nghe tôi nói, có lẽ em hiểu lầm rồi"

"Đúng! Là tôi hiểu lầm rồi. Hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta. Hiểu lầm tất cả những chuyện anh đã làm đều là thật tâm. Có lẽ với anh, chúng chẳng có ý nghĩa gì, đều được anh tính toán sắp đặt từ trước. Tôi rất cảm ơn những gì anh từng làm cho tôi, nhưng nếu anh nghĩ những việc đó khiến tôi cảm động mà bất chấp trở thành loại phụ nữ đáng khinh bỉ chen chân vào mối quan hệ của người ta thì anh nhầm rồi. Tôi có lòng tự tôn của riêng tôi, dù cho có là bất cứ ai đi nữa cũng không có quyền đem ra trêu đùa."

Nói rồi lạnh lùng đẩy mạnh anh ra, trực tiếp bỏ đi. Nhưng cô vừa mới kịp bước được hai bước, ngay lập tức đã bị anh lôi trở lại. Phong Thừa Vũ trực tiếp đè cô vào tường, cúi xuống hôn mạnh lên đôi môi tô son đỏ đầy kiêu hãnh.