Thừa dịp nửa đường lúc nghỉ ngơi, Văn Kiều kiểm tra đồ vật trong túi không gian, phát hiện có đến mấy bình Tích Cốc đan, mỗi bình tổng cộng có mười viên Tích Cốc đan, một viên Tích Cốc đan đủ no bụng trong nửa tháng.
Ngoại trừ Tích Cốc đan ra, còn có các loại linh đan, trị liệu, hồi linh, giải độc, hồi máu... Và một vài loại nàng không biết đến, chỉ có thể từ tên của chúng mà suy đoán công dụng linh đan.
Trừ cái đó ra, còn có các loại phù lục, vũ khí cùng trận bàn, tài nguyên người tu tiên cần sử dụng đều đầy đủ.
Sau khi Văn Kiều kiểm tra xong, tâm tình phức tạp nhìn Ninh Ngộ Châu, hỏi: "Những linh đan này..."
"Đều là Ninh thị luyện đan sư luyện." Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói, "Linh đan đẳng cấp cũng không cao, nàng hãy cứ dùng tạm vậy."
Văn Kiều a một tiếng, thầm nghĩ lấy trình độ luyện đan của Đông Lăng Quốc, có thể luyện ra cấp huyền đan đã không tệ, cấp địa đan càng là đồ vật quý hiếm, trong túi không gian linh đan đẳng cấp xác thực không cao, đại đa số là cấp hoàng đan, nhưng được ở chỗ chủng loại phong phú, rất nhiều loại nàng đều chưa từng nghe qua, công dụng càng là cổ quái kỳ lạ.
Xem ra nội tình hoàng tộc Ninh thị so với bên ngoài suy đoán càng thâm sâu.
Là người được lợi, Văn Kiều tự nhiên lĩnh phần nhân tình này.
Tích Cốc đan số lượng nhiều đến có thể cung cấp bọn họ tịch cốc mấy năm, coi như bị vây ở chỗ này không ra được, tạm thời cũng sẽ không chết đói, thế là Văn Kiều yên tâm. Hiện nay điều muốn lo lắng chính là cái mê cung này sẽ có những nguy hiểm khác hay không, làm sao để ra ngoài, như nơi này thật sự là một động tiên thượng thừa, ven đường chắc chắn đặt nhiều loại cạm bẫy, nguy hiểm không thể đo lường.
Văn Kiều ở trong lòng tính toán, nghỉ ngơi đến không sai biệt lắm, hai người tiếp tục đi dạo mê cung.
Trên hai mặt vách tường của mê cung, cách mấy trượng liền có một viên huỳnh thạch phát sáng, tia sáng xanh thẳm chiếu sáng bốn phía, nhưng cũng bởi vì như thế, khiến cho người ta rất khó phát giác được thời gian trôi qua.
Văn Kiều lấy ra đồng hồ cát xem, phát hiện bọn họ đã ở trong mê cung một ngày, lo lắng phu quân nhà nàng bị mệt, Văn Kiều quan tâm đề nghị nghỉ ngơi.
"Kỳ thật ta không mệt." Ninh Ngộ Châu cười nói, hắn mặc dù không thể tu tiên, nhưng cũng tập qua một chút võ thuật thích hợp với người phàm, không vì cái khác, chỉ vì cường thân kiện thể, cũng không vô dụng như người khác nghĩ, mấy ngày không nghỉ ngơi cũng có thể chịu được.
Nhưng Văn Kiều vẫn là kiên trì muốn nghỉ ngơi.
Lấy khối da yêu thú ra làm tấm thảm trải trên mặt đất, hai người ngồi lên.
Sau đó Văn Kiều lấy túi nước và đồ ăn từ trong túi không gian ra đưa cho phu quân nhà nàng.
Ninh Ngộ Châu là người phàm, những vật như túi không gian tất nhiên là không cách nào sử dụng, hắn cần gì, đều sẽ có Tiềm Thú trình lên cho hắn, hiện tại Tiềm Thú không có ở đây, thì sẽ do Văn Kiều chăm sóc hắn, phụ trách lấy đồ vật từ trong túi không gian.
Văn Kiều tuổi nhỏ hơn hắn, thân thể cũng không tốt, nhưng là một người tu tiên, ở loại địa phương này, làm gì cũng mạnh hơn so với Ninh Ngộ Châu người phàm không thể tu tiên.
Ninh Ngộ Châu chậm rãi từ từ uống nước, cười nói: "A Xúc, nếu là người tiến vào đều phân tán trong mê cung, sớm muộn có thể đi ra, tốc độ của chúng ta vốn đã chậm, nếu lại tốn thời gian nghỉ ngơi, sợ rằng sẽ đến sau người khác."
Lời này có ý ám chỉ, nói với cô nương này, đừng ngốc nghếch như vậy, hiện tại cái động tiên không biết tên này mở ra, nhất định có dị bảo, nên nhanh chóng đi tìm bảo mới đúng, đừng đem thời gian lãng phí ở trong mê cung này.
Cũng không biết Văn Kiều nghe hiểu không, nàng bình thản nói: "Nhưng ngài muốn nghỉ ngơi nha."
Ninh Ngộ Châu: "... Ta còn là có thể kiên trì một chút."
"Không được, ngài phải nghỉ ngơi." Văn Kiều nói, "Tu vi của ta quá thấp, coi như có thể tìm được dị bảo, cũng đánh không lại người khác, còn không bằng tuỳ ý nhìn một chút liền tốt."
Ninh Ngộ Châu im lặng hồi lâu, sau đó không nhịn cười được.
Hắn cười đến mặt mày cong cong, đôi mắt ấm áp giống như một ao nước xuân, gương mặt tuấn mỹ càng trở nên ôn nhu.
Văn Kiều lấy ra một viên Tích Cốc đan, cau mày nuốt, cảm thấy mùi vị thật sự không tốt. Tích Cốc đan hương vị ít có tốt, cũng không biết những luyện đan sư kia vì cái gì không thay đổi một chút hương vị của Tích Cốc đan.
"Ăn không vô cũng đừng ăn." Ninh Ngộ Châu nói, "Yên tâm, mê cung lại lớn cũng có hạn, hẳn có thể rời khỏi đây rất nhanh."
Văn Kiều liếc nhìn hắn, thầm nghĩ phu quân nhà nàng có thể lại phát hiện ra gì, làm người đồng hành cùng hắn, Văn Kiều cũng không phát hiện được gì, so sánh liền thấy ngay. Nàng đã thành thói quen trí thông minh của Ninh Ngộ Châu nghiền ép người phàm, không thể khinh thường hắn chỉ vì không cách nào tu tiên, vị này chính là người ngay cả tiềm lân vệ đều có thể thuần phục, nhất định có chỗ hơn người.
Làm một người phàm, nàng chỉ cần nghe theo hắn, không cần phải suy nghĩ.
Thế là Văn Kiều thả lỏng tinh thần, nghỉ ngơi đầy đủ hai canh giờ, mới tiếp tục tiến lên.
Bọn họ đi trong mê cung đã năm ngày.
Vậy là bọn họ đi vào Lân Liệp cốc đã có hai mươi ngày, còn mười ngày nửa Lân Đài Liệp cốc sẽ đóng lại.
Ngày hôm đó, Văn Kiều mới vừa đặt xuống ký hiệu ở lối rẽ, liền nghe đến một tiếng vang kỳ quái, như ẩn như hiện, nàng có hơi giật mình.
Mê cung thực sự quá an tĩnh, phảng phất ngoại trừ bọn họ ra thì không có cái gì nữa, loại này yên tĩnh có thể khiến người bị điên, bất quá Văn Kiều bệnh lâu tại giường, sớm thành thói quen thời gian cô độc tịch mịch kia, Ninh Ngộ Châu cũng không phải người thường, từ đầu đến cuối đều hoàn toàn bình tĩnh thong dong, không có biểu hiện ra cảm xúc lo lắng gì, để cho người ta rất bớt lo.
Văn Kiều nói với Ninh Ngộ Châu phát hiện của mình, kéo hắn đi theo hướng của âm thanh phát ra.
Nhưng mà bọn họ đi hồi lâu, đều không có tìm được nơi âm thanh kia phát ra, Văn Kiều nhíu mày, nhịn không được dừng lại.
Ninh Ngộ Châu không phải người tu tiên, ngũ giác của hắn cũng không mạnh như Văn Kiều, nghe không được thanh âm kia, liền hỏi: "A Xúc, có thể nói với ta một chút về thanh âm kia sao?"
Văn Kiều lần nữa cẩn thận lắng nghe: "Giống như là tiếng gì rơi trên mặt đất, tựa như từ hướng này truyền đến, lại như từ sau tường truyền đến."
Ninh Ngộ Châu nhìn theo hướng nàng chỉ, thần sắc hơi thay đổi, hắn đưa tay sờ lên vách tường.
Vách tường là thật, vô cùng cứng rắn, lúc người tu tiên công kích, chỉ có thể gọt đi một tầng đá mỏng, không cách nào phá vỡ, coi như biết là bên kia tường truyền đến cũng vô pháp lập tức đi xem.
Văn Kiều đành phải từ bỏ, kéo Ninh Ngộ Châu tiếp tục tiến lên.
Có lẽ là lúc trước nghe được ít ỏi âm thanh có một khởi đầu tốt, khi bọn họ lại đi qua ba lối rẽ, xa xa liền nghe đến tiếng ồn ào truyền đến từ phía trước, xen lẫn tiếng bước chân dồn dập.
Văn Kiều nghe một hồi, tranh thủ thời gian kéo Ninh Ngộ Châu chạy.
Liền ngay lúc bọn họ chọn đại một lối đi mà chạy, thì có một đám người từ phía trước đường hầm chạy đến, bọn hắn chạy cực nhanh, giống như có thứ gì đó rất đáng sợ đang đuổi theo sau lưng bọn hắn.
Người chạy đầu tiên nhìn thấy Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, hét lên: "Ninh Ngộ Châu!"
Nói xong, không chút do dự chạy đến hướng bọn họ, những người khác không thoát khỏi được yêu thú truy kích sau lưng, tất nhiên cũng theo sát lên, lúc này nhiều người mới có thể giữ mạng.
Văn Kiều nghe được thanh âm kia, liền biết là Cửu công chúa Ninh Dao Châu.
Từ khi tiến vào Lân Đài Liệp cốc, bởi vì bọn họ đều là chầm chậm mà đi, không có cố đi tìm thiên tài địa bảo và tài nguyên gì đó, nên tuột một khoảng phía sau với những người tu tiên khác, những nơi đi qua căn bản không có gặp được bao nhiêu người tu tiên, sau đó động tiên xuất hiện, bọn họ lọt vào mê cung mấy ngày, cho tới bây giờ, mới gặp được người quen.
Nhưng với tình huống bây giờ, còn không bằng đừng gặp được.
Văn Kiều nghe sau lưng giọng nói hoảng hốt chạy trối chết, mặc dù không biết thứ gì đang truy kích bọn hắn, tranh thủ thời gian chạy mới tốt.
Văn Kiều xuất ra bản lĩnh trốn chạy rèn luyện được trong cuộc vật lộn sống còn tại địa bàn của Băng Lệ Oa, một tay nâng lên Ninh Ngộ Châu liền chạy.
Ninh Ngộ Châu: "..."
Người đằng sau thấy cảnh này: "..."
Nếu không phải thời cơ không đúng, Ninh Dao Châu chỉ thấy cảnh này đã muốn cười chết, càng muốn chế giễu Ninh Ngộ Châu một trận cho ra trò, luân lạc tới nỗi cần một cô nương ốm yếu che chở, nhưng mà con yêu thú quỷ dị kia đuổi sát sau lưng không bỏ, căn bản bọn hắn không có thời gian nghĩ cái khác, chỉ muốn mau chóng trốn được, tranh thủ thời gian mà chạy trối chết.
Tu vi của Ninh Dao Châu cao hơn Văn Kiều, những người tu tiên bên cạnh nàng ta cũng giống vậy, rất nhanh đã đuổi kịp Văn Kiều, sau đó —— không chút do dự vượt qua bọn họ.
Lúc này, một nam tử bên cạnh Ninh Dao Châu đột nhiên nhìn thoáng qua hai người Văn Kiều, rút kiếm đánh tới.
Văn Kiều tranh thủ thời gian tránh đi, chính là trong nháy mắt tránh né, đám người kia đã chạy xa.
Một loại dự cảm cực kì nguy hiểm ập tới, phảng phất như bị vật gì đáng sợ để mắt tới, rùng mình, Văn Kiều không chút do dự đẩy Ninh Ngộ Châu về phía trước, bản thân nhận lấy một đòn từ sau lưng đánh tới.
Thân thể của nàng bị đánh văng ra ngoài, nện lên trên tường, rồi bắn ngược xuống mặt đất, cổ họng ngai ngái, ọc ra một ngụm máu lớn.
Ngũ tạng lục phủ xoắn nát đau đớn, ngụm máu phun ra còn có một ít nội tạng vụn nát, trước mắt Văn Kiều biến thành màu đen, đau đến muốn ngất đi. Nàng cảm giác được sinh mệnh của mình đang nhanh chóng trôi đi, nhưng vẫn nhớ tới Ninh Ngộ Châu không có chút năng lực tự vệ nào, nhẫn tâm xuất ra tất cả linh lực trong ba mươi sáu kinh mạch, kích phát tất cả khả năng và tốc độ, liều mạng một hơi, phóng tới phía trước, ôm chặt Ninh Ngộ Châu, bảo hộ hắn dưới thân.
"A Xúc!" Ninh Ngộ Châu trừng lớn mắt nhìn nàng.
Văn Kiều đưa lưng về phía yêu thú kia, khóe mắt liếc thấy một bóng trắng từ bên tường vọt qua, thậm chí còn không thấy rõ ràng bộ dáng vật kia, sau lưng đã nóng bỏng rát đau, quần áo bị móng vuốt bén nhọn xé rách, toàn bộ phần lưng da tróc thịt bong, máu me tung tóe.
Cả người nàng ép lên Ninh Ngộ Châu, lấy thân che chở hắn.
Ninh Ngộ Châu cứ như vậy lăng lăng nhìn xem nàng, thấy mặt nàng bị máu nhuộm đỏ, trắng bệch lại chật vật.
Phía trước vang lên âm thanh ầm ầm, đám người chạy trốn kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, thất kinh quay ngược trở về.
Rất nhanh bọn hắn liền nhìn thấy hai người Ninh Ngộ Châu nằm trên đất, Ninh Ngộ Châu ôm Văn Kiều không biết sống chết trong ngực, toàn thân nhuốm máu, con yêu thú truy kích bọn hắn nhảy loạn bốn phía, nhìn kỹ xem, thì thấy nó đang nhặt linh đan rớt tung tóe trên mặt đất để ăn, ăn đến cực kì vui sướng, nào còn vẻ hung ác như lúc trước truy kích bọn hắn.
Tất cả người tu tiên thấy thế, trong lòng liền hối hận, nếu biết yêu thú này thích ăn linh đan, vừa rồi liền dùng linh đan ném nó, trong thời khắc sinh tử tồn vong, ai còn quan tâm đến chuyện lãng phí linh đan hay không.
Con ngươi Ninh Dao Châu hơi co lại, thấy cảnh này, cũng không biết là kinh ngạc con yêu thú kia đang nhặt linh đan ăn, hay kinh sợ Ninh Ngộ Châu tốt số, vậy mà không chết.
Bất quá lúc này bọn hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, sau lưng không ngừng mà truyền đến âm thanh ầm ầm, đường hầm trong mê cung lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà sụp đổ, những tảng đá bên trên đầu không ngừng rơi xuống, mặt đất rạn nứt, xuất hiện một hố đen sâu không thấy đáy, dường như đường hầm mê cung này là xây ở giữa không trung, nếu sụp đổ, toàn bộ mê cung đều sụp xuống.
Tốc độ sụp xuống thực sự quá nhanh, trong nháy mắt liền lan tràn đến nơi đây.
Yêu thú long trắng đang nhặt linh đan trên đất nuốt ăn thì phát ra tiếng kêu rít, tức giận đến nhảy nhót, xoay người chạy đi, nhưng mặc dù nó chạy nhanh, cũng không kịp với tốc độ sụp xuống của mê cung, liền rơi xuống hố sâu đen tối chung với tất cả mọi người.
Trong nháy mắt rơi xuống, Ninh Ngộ Châu ôm thật chặt người trong ngực, mặc cho máu của nàng nhuộm ướt y phục hắn, chậm rãi chảy đến ngực hắn, đôi mắt xưa nay ôn nhuận nhu hòa trở nên đỏ tươi...