Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Chương 42: Giết người đồng dao (6)




Editor: HD

Nói xong lời này, chính bản thân Minh Nguyệt cũng rùng mình. Nghĩ lại dọc đường đi cứ tưởng là Bạch Thủy ở phía sau, nhưng không ngờ lại không phải. Bất kể người phía sau là người hay quỷ, đều khiến người ta lạnh sống lưng.

Tô Vân Khai càng kinh sợ hơn, hắn đương nhiên biết người kia không phải quỷ, nhất định là người sống, nhưng đó là ai, đi theo nàng làm cái gì, lại có mục đích gì? Hắn hỏi, “Người nọ đi theo khoảng cách không gần cũng không xa?”

Minh Nguyệt bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, “Ừm, tiếng bước chân rất nhẹ, nghe qua chẳng khác gì Bạch ca ca, cho nên ta không có nghi ngờ.”

Bạch Thủy nói, “Tiếng bước chân của ta không phải là do thân thể nhẹ, mà ta là người tập võ… nói như vậy, người bám theo phía sau cũng là người biết võ?”

“Ta không biết.” Minh Nguyệt kinh hãi như cũ, nắm lấy tay Tô Vân Khai, “Bây giờ nghĩ lại, hình như lúc đến nhà đại phu, đi vào nói chuyện với đại phu xong, phía sau không còn tiếng động nữa. Lúc ấy ta còn tò mò không biết Bạch ca ca đi nơi nào rồi, nhưng mà do vội trở về, nên không nghĩ ngợi nhiều. Đi không bao xa, liền gặp các người, ta còn tưởng là huynh ấy quay về đón các người đến.”

“Không có…” Bạch Thủy nhíu mày, “Ở chỗ thôn trưởng ta đi trễ một bước, muội chạy quá nhanh, lúc ta đuổi tới cửa thôn, tưởng rằng nhà lang trung ở hướng khác, cho nên đi nhầm con đường đó.”

Tần Phóng càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, hít một ngụm khí lạnh nói, “Cho nên nói người nọ lén lút đi theo Minh Nguyệt? Nếu hắn có ý xấu, vậy chẳng phải…”

Hậu quả liền không dám nghĩ tới.

Đáy lòng mấy người cũng lạnh buốt, nhưng Tô Vân Khai cảm thấy may mắn, Minh Nguyệt vẫn bình an vô sự. Nhưng người này đi theo cả một đường dài như vậy, là vì lý do gì? Không xuống tay với nàng tuyệt đối không phải vì bất tiện, dù sao con đường này hẻo lánh không bóng người. Vậy có thể nói là bảo vệ nàng rồi.

Nhưng vì sao người kia lại muốn bảo vệ nàng?

“Minh Nguyệt, cô nương xác định chỉ nghe thấy một tiếng bước chân?”

Minh Nguyệt ngẩn người, vấn đề này nàng không nghĩ tới. Lúc này cố gắng suy nghĩ, liền cảm thấy trái tim nhảy giật lên, “Thời điểm mới ra khỏi thôn ta chạy nhanh quá, nhìn như có tiếng chó sủa gà gáy hay gì đó, ta không biết nữa. Nhưng càng đi càng thấy yên tĩnh, giống như…”

Nàng xoa huyệt thái dương, vẫn không thể chắc chắn. Tô Vân Khai thấy nàng khổ sở, vỗ nhẹ đầu của nàng, “Nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa.” Hắn lại nói, “Đợi lát nữa trời sáng, Bạch Thủy ngươi cưỡi ngựa đi tới huyện nha, bảo Hứa đại nhân dẫn nha dịch tới đây, còn nữa, đem tất cả hồ sơ báo án trong hai năm nay của thôn cây đa tới.”

Bạch Thủy dừng một chút, “Đại nhân nghi ngờ thôn cây đa có điều ẩn giấu sao?”

Tô Vân Khai nhẹ gật đầu, thu lại ánh mắt, một cỗ khí lạnh lẽo hiện ra, “Cần phải tra một phen rồi.”

A Uyển cô nương kia, trong thôn chết đi ba người, nguyền rủa của cây đa, còn có chuyện bản thân bị trúng độc… có lẽ sẽ liên quan tới nhau.

Thôn dân chia làm hai đường đốt đèn lồng đi tìm người, ở nửa đường gặp bọn họ, người dẫn đầu Chúc Trường Vinh nhìn thấy Tô Vân Khai không có chuyện gì, Minh Nguyệt cô nương vẫn còn khỏe mạnh, cả đường lo lắng cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại, “Mau về thôi, đây là ở rừng núi, ban đêm không an toàn.”

Minh Nguyệt vẫn kéo tay Tô Vân Khai, sợ hắn không còn sức lực mà ngã xuống. Độc tố trong người Tô Vân Khai đã hoàn toàn biến mất, khôi phục như người bình thường, nhưng hắn tưởng nàng vẫn còn sợ, cho nên không buông tay ra. Hai người đều có tâm tư, đối phương đều suy nghĩ cho người kia, lại không biết tâm ý người kia.

Ngược lại Tần Phóng nhìn thấy hai người đằng trước vô cùng thân thiết, lại nhìn hắn và Bạch Thủy giống như chân trời góc biến, bước một bước lớn sang bên trái, mượn cớ nói, “Chiếu sáng cho ngươi.”

Ngoài ý là người kia không trốn, cũng không ngẩng đầu, chỉ tập trung nhìn con đường đi, giống như không biết đến sự tồn tại của hắn. Bị lạnh nhạt như vậy Tần Phóng lớn tiếng nói, “Cẩn thận đường đi, nhiều đá lắm.”

Bạch Thủy đã nghe thấy, nhưng vẫn không để ý đến hắn, Tần Phóng không hiểu, rõ ràng vừa rồi còn trả lời tỷ phu hắn mà, sao chớp mắt cái đã không để ý đến hắn rồi. Hắn lại bước sang một bước, gần như chặn lấy đường đi của Bạch Thủy, đẩy Bạch Thủy sang mặt cỏ bên đường.

“Này, Bạch Thủy.”

Tần Phóng cúi đầu hướng cổ nàng thở ra một hơi, Bạch Thủy lúc này mới ngẩng đầu, trợn mắt, “Làm gì vậy?”

“Ngươi nghĩ cái gì mà thất thần như vậy, ta gọi ngươi không nghe thấy sao?”

“Nghe thấy rồi.”

“Vậy sao không để ý đến ta?”

“Không muốn thôi.” Từ khi Bạch Thủy thấy trái tim mình xao động, liền muốn cách xa Tần Phóng một chút. Lạnh nhạt với hắn, không để ý tới hắn, rời xa hắn, như vậy hắn sẽ tự động cách xa nàng một chút, nàng cũng đỡ phải suy nghĩ nhiều. Lòng của nàng không thể loạn, nàng phải thuận lợi tới được Khai Phong, đi tìm ca ca của nàng.

Nhưng Tần Phóng là ai, con của quốc công, ngày sau sẽ kế thừa tước vị. Hắn cũng giống như Tô Vân Khai, đều có khả năng giúp mình tăng cơ hội đi Khai Phong, nhưng trong lòng nàng, Tần Phóng và Tô Vân Khai không giống.

Nàng và Tô Vân Khai đồng thời rời khỏi nha môn, một ngày ít nhất năm canh giờ ở chung một chỗ nàng cảm thấy không vấn đề gì, nhưng bây giờ có Tần Phóng ở chung mọi khoảnh khắc đều là dày vò. Dày vò thân thể nàng, cả trái tim nàng nữa. Lý trí nói cho nàng, nhanh chóng rời khỏi Tần Phóng, đây là quyết định đúng đắn nhất.

Tần Phóng thấy nàng trả lời một câu thật lạnh lùng, thật muốn véo mặt nàng. Nhưng ngẫm lại rồi thôi, hắn sợ bị nàng quật ngã.

Cuộc nói chuyện của hai người không bị tiếng bước chân của thôn dân lấn áp, cho nên Tô Vân Khai và Minh Nguyệt đều nghe được. Yên lặng theo dõi, có thể đoán được lí do vì sao Bạch Thủy lại như vậy. Bọn họ đoán, khả năng lớn nhất chính là --- Bạch Thủy thích Tần Phóng rồi.

Quay lại thôn, những người đi đường khác còn chưa trở về, Chúc Trường Vinh bảo người đi tìm bọn họ về, nói không cần tìm người nữa. Tô Vân Khai đi ngang qua cây đa, thấy bóng cây rộng lớn, lại đi qua nhìn xem. Trên cây không có đèn dầu soi sáng, lá cây xum xuê âm u, không trông thấy bên trong.

Thôn dân thấy hắn đi qua coi, trong lòng lạnh buốt, đi qua nói, “Tô công tử, thân thể ngươi còn yếu, coi trừng lại xảy ra sự cố.”

“Ừm.” Tô Vân Khai nhìn thoáng qua, lúc này mới rời đi.

Nhanh chóng trở lại Chúc gia, Bạch Thủy và Tần Phóng ở nhà bên cạnh, Tô Vân Khai và Minh Nguyệt ở lại trong nhà trưởng thôn. Trong nhà không có đèn dầu, mấy đứa trẻ đã ngủ, không còn tiếng ồn ào, bởi vì là khúc trung tâm, bốn phương tám hướng đều nghe thấy có một chút tiếng động sột soạt.

Minh Nguyệt lấy chậu nước qua cho Tô Vân Khai lau chùi, thấy hắn lau mặt nhưng biểu hiện vẫn như đang suy nghĩ gì đó, liền hỏi, “Huynh đang suy nghĩ chuyện thôn cây đa, hay là suy  nghĩ chuyện Bạch ca ca với Tiểu Hầu gia?”

“Cả hai.”

Minh Nguyệt cười nói, “Chẳng phải mới giải độc xong sao, đừng nghĩ nữa, suy nghĩ nhiều lại đau đầu.”

Tô Vân Khai nhìn nàng, “Còn đang suy nghĩ chuyện của cô nương.”

Minh Nguyệt mở to mắt, ngồi một bên nói, “Chuyện người đi theo phía sau ta sao?”

“Ừm. Đợi ngày main ha dịch tới, ta qua nói chuyện với quan huyện một tiếng, để cô ở lại trong nha phủ, đợi điều tra mọi chuyện nơi này rõ ràng, ta lại đón cô nương về, cùng nhau đến Đại Danh phủ.”

Minh Nguyệt cắn môi nói, “Ta cũng là người của phủ nha, không phải cô nương yếu đuối. Ta nói rồi, ta muốn kề vai sát cánh với huynh, sao huynh lại muốn kéo ta ra phía sau?”

Tô Vân Khai thấy nàng không vui, nói, “Cô nương là ngỗ tác, chỉ đi khám nghiệm tử thi, hiện tại không có người chết, trong thôn cũng không an toàn chút nào, ngay cả ta cũng trúng kế, không phải sao? Vụ án Dương gia thôn, ta có đuổi cô nương đi sao?”

Minh Nguyệt suy nghĩ, nói như vậy cũng có lý, nàng ở lại cũng không tiện lắm, còn khiến hắn phân tâm, lỡ như nàng trúng độc hay bị gì đó, vậy cũng rất phiền toái. Mặc dù không muốn, nhưng vẫn là đến huyện nha chờ thì hơn, “Ừm, vậy ngày mai đợi quan huyện rời đi, ta sẽ đi cùng bọn họ.”

Tô Vân Khai đáp lại, lúc này đèn dầu trong phòng đã gần hết, bên ngoài tối đen không nhìn thấy bất cứ việc gì, hắn cúi đầu, thấy giày của nàng. Có thể là do chạy đi vội vàng, bị bụi gai quẹt vào, bây giờ nhìn giống như đi qua núi đao biển lửa, nhìn rất bẩn.

Minh Nguyệt nói, “Huynh có đói bụng không? Huynh nằm cả một buổi, vừa rồi lại chạy đi tìm ta, chạy lâu như vậy, chắc là đói bụng rồi nhỉ, ta đi nấu mì cho huynh.”

“Không đói bụng, cô nương cũng đi rửa mặt đi, rồi đi ngủ.”

Minh Nguyệt vẫn bướng bỉnh đứng dậy, mượn phòng bếp và nguyên liệu nấu ăn của thôn trưởng, nấu đồ cho hắn ăn. Nấu mì xong cảm thấy bản thân cũng đói bụng, nên nấu hai tô. Hai người ăn xong, nàng mới trở về phòng. Nàng không biết sau khi ngọn đèn tắt Tô Vân Khai liền đứng ở trước cửa phòng, giống như đang ngắm khung trời bên ngoài, lại giống như thủ hộ cho nàng, ngăn chặn mọi nguy hiểm ở bên ngoài.

Căn nhà cách vách, Bạch Thủy vẫn còn suy nghĩ chuyện của Tần Phóng, nàng cảm thấy cực kì mệt mỏi, nhưng chưa muốn đi ngủ.

Tần Phóng thấy nàng ngồi ngay ngắn một góc, đột nhiên tức giận, “Bạch Thủy, cô không tin tưởng ta được sao?”

Bạch Thủy không hiểu, “Ta làm sao?”

“Cô không lên giường ngủ, ngồi chỗ này làm gì, có phải sợ ta giở trò gì lúc cô ngủ không? Nam nữ thụ thụ bất thân, ta biết chứ.”

“Xuỵt!” Bạch Thủy trợn mắt nhìn hắn, “Gào hét cái gì.”

Tần Phóng ngồi đối diện nàng rót cốc trà, nói, “An gia nằm ở viện bên kia, không nghe thấy đâu.”

“Không phải An Đức Hưng nằm ở cách vách sao?”

“Hắn không ở trong phòng, ta mới đi tắm về, không nghe thấy âm thanh bên trong.”

Bạch Thủy nhíu mày, “Không đúng, trong thôn chia hai nhóm người đi tìm chúng ta, nhóm bên kia cũng đã quay trở lại rồi.”

Tần Phóng cười hỏi, “Làm sao cô biết, cô lại chẳng ra ngoài xem.”

“Chó trong thôn không sủa, thời điểm bọn họ trở về, chó sủa liên tục, bây giờ đã hoàn toàn yên tĩnh rồi.”

Tần Phóng vểnh tai lắng nghe, hình như đúng là vậy, “Người trẻ tuổi nha, nói không chừng nhóm ba nhóm năm tụ tập đi uống rượu. Vừa rồi chúng ta đi Chúc gia, Chúc An Khang cũng không có ở nhà.”

Bạch Thủy suy nghĩ, cũng không nghĩ ngợi nhiều. Chờ nàng nói chuyện với hắn một hồi, mới chợt nhận ra không tự chủ nói chuyện với hắn rồi, lại bắt đầu nghiêm mặt, quyết định không để ý tới hắn nữa, “Ngươi ngủ đi, ta đi rửa mặt.”

“Đi đi, đi sớm về sớm.” Tần Phóng thấy nàng tâm sự nặng nề, thấy bản thân cũng nặng nề, Bạch Thủy như vậy… thật sự là xa cách, không tốt chút nào.

Hôm sau trời vừa sáng, Tần Phóng đã bị một loạt tiếng ngựa hí đánh thức, nằm úp trên bàn ngủ một đêm hắn dậy đi đến cửa sổ bên cạnh, thấy người kia cưỡi ngựa rời đi, đúng là Bạch Thủy, nàng đi gọi người nha huyện đến, đi cũng thực sớm mà.

Hắn vặn eo bẻ cổ ngáp một cái thật lớn, phát hiện tối qua chốt cửa vẫn y nguyên, hắn quay đầu nhìn, chăn đệm trên giường hoàn hảo. Hắn dừng một chút, tối qua Bạch Thủy không quay về phòng ngủ?

Bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, cả bụng đầy bực tức, chính là cảm giác không được người ta tin tưởng.

Sớm biết như vậy… lúc đầu hắn lên giường ngủ cho rồi! Đỡ đau lưng!