Tiểu Vương Phi Nuôi Trong Nhà

Chương 5: Vương Gia bại hoại




Bạch Lạc tay nhỏ nắm lấy viên bảo thạch tròn tròn bóng loáng liền bỏ vào trong miệng.

Bởi vì động tác vụng về, nửa ngày cũng chưa bỏ được vào miệng, tay nhỏ không có quá nhiều sức, viên bảo thạch kia đột nhiên từ trong tay nàng trượt xuống, ánh mắt của Ngọc Tuyệt Trần xẹt qua, động tác nhanh nhẹn tiếp lấy.

Hắn nhìn xuống tiểu gia hỏa trong ngực, giọng nói ôn nhu hơn rất nhiều, "Không được ăn những thứ này, rất nguy hiểm!"

Nói xong, lại nhìn về phía nóc nhà, mày hơi nhíu lại, cuối cùng lạnh giọng ra lệnh.

"Người đâu!"

"Vương Gia."

"Đem tất cả những thứ này đều ném đi!"

Bạch Lạc im lặng nhìn nóc nhà, đây chỉ là phản ứng tự nhiên của nàng, muốn thử xem những bảo thạch này có phải đồ thật hay không thôi. Cái đồ nam nhân hoang đường!

Rất nhanh, hạ nhân đều đem tất cả những dây treo trên nóc nhà đều gỡ xuống, Bạch Lạc nhìn nóc nhà trống trải liền ủy khuất a, môi nhỏ khẽ mím lại, đôu mắt trong chốc lát trở nên ướt đẫm đỏ bừng, bộ dáng ủy khuất giống như có thể khóc bất cứ lúc nào. Tay nhỏ không nhịn được muốn chộp lấy khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng kia của Ngọc Tuyệt Trần.

Anh anh anh, ngươi là đồ bại hoại gia môn! Nếu ngươi không thích có thể gỡ xuống rồi cất đi! Tại sao phải ném đi ô ô ô ~

Ngọc Tuyệt Trần đem Bạch Lạc cẩn thận đặt lên giường, Bắc Lê vội vàng chạy tới bên cạnh Ngọc Tuyệt Trần nhỏ giọng nói vài câu, sau khi Ngọc Tuyệt Trần nghe xong, khuôn mặt nháy mắt trở nên âm trầm, một tia sát khí thoáng qua đáy mắt, liền dẫn Bắc Lê rời đi. Trước lúc rời đi cũng không quên căn dặn những nha hoàn kia, cẩn thận chăm sóc Bạch Lạc.

Bạch Lạc nhìn khuôn mặt lạnh lùng rời đi, trong nháy mắt nhẹ nhàng thở ra một hơi, các nha hoàn cũng cảm thấy như thế, cảm giác khi Vương Gia vừa rời đi, toàn bộ tẩm điện nhiều thêm vài phần ấm áp, vài phần sức sống.

Lúc này Bạch Lạc một mình an an tĩnh tĩnh nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm nóc nhà đến ngây người, cũng không biết sao khi mẫu thân tỉnh lại không nhìn thấy nàng, có khổ sở hay không. Suy nghĩ một chút, vì sinh hạ một nữ nhi bà ấy liều mạng sinh nàng ngay cả tính mạng cũng không tiếc. Làm sao có thể tiếp nhận sự thật hài tử của mình vừa ra đời liền bị người khác ôm đi.

Nghĩ đến việc này, Bạch Lạc không khỏi thở dài, nhìn cuộc sống sau này của nàng hẳn là sẽ không tệ lắm, chỉ là người của Bạch tướng quân phủ sẽ chịu thiệt thòi. Cũng may Ngọc Tuyệt Trần còn có chút lương tâm, cho người Bạch phủ một cơ hội cách bảy ngày đến thăm nàng một lần.

***

Ngọc Tuyệt Trần mang theo Bắc Lê một đường đi thẳng đến hậu viện của Vương phủ sau đó dừng lại trước một hòn sơn giả.

Bắc Lê liếc nhìn Ngọc Tuyệt Trần, cuối cùng bước lên, bàn tay ấn vào một cơ quan cực kỳ bí ẩn trên hòn sơn giả kia.

Rất nhanh, cánh cửa trước sơn giả chậm rãi di chuyển, Bắc Lê lùi về sau cung kính nghiêng người đứng ở một bên "Vương Gia, mời."

Ngọc Tuyệt Trần mang theo gương mặt lạnh lùng đi vào trong cơ quan, Bắc Lê cũng theo sát phía sau.

Đây là mật thất chuyên giam giữ phạm nhân trọng yếu, bên trong rất lớn, sau khi hai người tiến vào, cánh cửa cũng chậm rãi khép lại, nhìn không ra bất kỳ điểm khác thường gì.

Bên trong nhà lao cực kỳ âm u ẩm ướt, vô số người mặc áo đen che đi khuôn mặt đứng hai bên cửa nhà lao trấn giữ, thỉnh thoảng bên trong sẽ truyền đến từng hồi âm thanh thê thảm, tiếng kêu cứu cùng những tiếng rên thống khổ.

Ngọc Tuyệt Trần hướng về phía nhà lao bí mật tận cùng bên trong để thẩm vấn mà đi tới.

Hắn bước qua, tất cả những người mặc hắc y đều quỳ trên mặt đất cung nghênh chủ tử nhà mình.

Vách tường bốn phía trong phòng thẩm vấn treo đầy đủ các loại hình cụ, bên cạnh lò lửa đang cháy bập bùng, là hai thanh que hàn. Đáng sợ nhất chính là bốn chiếc lồng sắt u ám được đặt trong góc khuất. Bên trong lồng sắt, giam dữ bốn con dã thú hung hăng đáng sợ răng nanh sắc bén lộ ra bên ngoài, cặp mắt đỏ tươi thăm dò như đang tìm kiếm con mồi, cái miệng lớn như bồn máu khiến cho người ta nhìn vào muốn nôn mửa vì quá ghê tởm.