Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 72: Lạnh lùng như chàng




"Đã xảy ra chuyện gì?"

Đột nhiên một tiếng nói trầm thấp vang lên, ba người đồng thời dời tầm mắt tới trên người vừa xuất hiện ở phía sau.

"Thần ca ca!" Hoa Thiên Nhụy vội vã bổ nhào qua, Hàn Hạo Thần đứng nguyên tại chỗ chưa kịp tránh né, lại để cho nàng ta bổ nhào vào trong lòng.

Hàn Hạo Thần nhíu nhíu mày. Mặc dù sau đó chàng có kéo nàng ta ra, nhưng mà ở trong mắt Lạc Tử Mộng, thì nàng ta đã chạm vào chàng, điều này khiến cho đáy lòng nàng rất không thoải mái.

Nhưng mà. . . . . . Nàng không thoải mái cái gì chứ ? Vốn dĩ không phải bọn họ chính là thanh mai trúc mã sao? Chính nàng mới là một người đột nhiên xuất hiện ngang trời, hơn nữa nghĩ tới trước đó Hàn Hạo Thần còn muốn thả tự do cho nàng, cũng chính là không hề giữ nàng ở lại nữa, vậy nàng còn phải suy nghĩ nhiều làm gì chứ?

Tuy là nói như thế, nhưng trong lòng vẫn còn thấy chua xót.

"Thần vương gia. . . . . ." Hoa Thiên Sóc đau lòng nhặt cây trâm ngọc yêu quý nhất trên mặt đất lên, vốn dĩ còn muốn coi nó thành sính lễ tặng cho tướng quân phu nhân tương lai của mình, ai biết được lại rơi vào kết quả như thế này.

Sắc mặt Hàn Hạo Thần không thay đổi nhìn về phía Lạc Tử Mộng đang trốn tránh không muốn nhìn thẳng vào tầm mắt của chàng. Thấy thái độ của nàng như vậy, tim của chàng phát lạnh, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới chàng lại khiến cho nàng chán ghét đến như vậy, ngay cả nhìn một cái cũng không vui lòng.

Hoa Thiên Nhụy thấy Hàn Hạo Thần vẫn luôn luôn đặt sự chú ý ở trên người Lạc Tử Mộng, thì lập tức không vui, nàng ta kéo ống tay áo của Hàn Hạo Thần rồi bắt đầu điềm đạm đáng yêu tố cáo: "Thần ca ca, huynh xem nàng ta đi, cũng đã bảo nàng ta không được đụng vào rồi mà nàng ta còn lộn xộn, hơn nữa mới vừa rồi nàng ta còn mắng muội nữa."

"Tam muội." Hoa Thiên Sóc lập tức tiến lên ngăn cản, đặc biệt lúc thấy Lạc Tử Mộng ngay cả giải thích cũng không có, hơn nữa còn phồng má tức giận quay đâu qua một bên, hắn nhìn thấy như vậy thậm chí có chút không nỡ trách cứ nàng.

"Vương Gia, Mộng Nhi chỉ không cẩn thận thôi, không có việc gì, chỉ là một cây trâm ngọc thôi mà."

Hoa Thiên Sóc nói giúp cho Lạc Tử Mộng, nhưng những lời này của hắn cũng không thể xoay chuyển tâm tình của Hàn Hạo Thần. Ngược lại, càng khiến cho chàng thêm âm u thâm trầm, bởi vì chàng nghe thấy Hoa Thiên Sóc gọi nàng là "Mộng Nhi". Quan hệ của bọn họ đến tột cùng là thân thiết đến mức nào? Nàng không để cho chàng gọi nàng như vậy, tuy nhiên nàng lại cho phép Hoa Thiên Sóc gọi nàng như vậy, điều này khiến cho đáy lòng chàng giống như bị bông vải lấp kín, rất buồn bực, còn có chút ngột ngạt.

Hoa Thiên Nhụy hung dữ trừng mắt với Hoa Thiên Sóc một cái rồi nói: "Đại ca! Cái gì mà không cẩn thận chứ, rõ ràng là nàng ta cố ý, hơn nữa sao lại không có việc gì, cái này cũng trị giá một ngàn lượng đó, như vậy mà cũng gọi là không có việc gì sao?"

Một ngàn lượng? Một ngàn lượng là khái niệm gì? Nàng nhớ trước kia bởi vì nhất thời vui mừng nên điều tra vài tài liệu, một ngân lượng là ba trăm nhân dân tệ, như vậy một ngàn lượng. . . . . .

Trời ạ, là ba mươi vạn sao?

Lạc Tử Mộng kinh hãi, sống lưng lạnh toát, toàn thân lấm tấm mồ hôi. Nàng lấy đâu ra một ngàn lượng trả lại cho hắn đây, hơn nữa phải nói đầu sỏ gây nên chuyện này căn bản chính là Hoa Thiên Nhụy kia mới đúng. Nàng cảm thấy bản thân mình tới cái nước Hàn Vũ này giống như là có ôn thần trên người vậy, không có lúc nào là không đụng phải chuyện xui xẻo.

Nàng cắn môi nhìn cây trâm ngọc trong tay Hoa Thiên Sóc có chút không biết phải làm sao, bảo nàng bồi thường một ngàn lượng. . . . . . Đoán chừng có đem nàng đi bán cũng không có nhiều tiền như vậy đâu.

"Theo bổn vương trở về."

Một câu nói hàm chứa giọng điệu tức giận vang lên từ trên đỉnh đầu của nàng, nàng ngẩng đầu lên nhìn lại, lập tức nhìn thấy sắc mặt khó coi của chàng. Nàng không biết là bởi vì nàng lại gây họa ở bên ngoài làm cho hắn ta mất hứng, hay là do hắn ta đi tới chỗ nào cũng thấy nàng nên mới mất hứng nữa, bởi vì nàng cảm thấy hắn ta không muốn nhìn thấy nàng.

Trong lòng Lạc Tử Mộng có chút chua sót, ở dưới cái nhìn chăm chú của chàng, nàng hất mặt giằng co ngay tại chỗ.

"Thần ca ca, huynh còn muốn để cho nàng ta quay về vương phủ sao? Nàng ta chính là tân sủng của đại ca muội."

Một câu nói này của Hoa Thiên Nhụy hoàn toàn chọc giận Hàn Hạo Thần. Không cần suy nghĩ nhiều, cũng không cần đè nén sự kích động của bản thân nữa, chàng vươn tay kéo cánh tay của nàng qua rồi trực tiếp kéo nàng ra ngoài.

"Hàn Hạo Thần! Huynh buông tay ra!" Bị chàng ngang ngược kéo đi như vậy, Lạc Tử Mộng cũng tức giận. Nàng không biết hiện tại hắn ta lại muốn diễn vở kích nào đây, không phải đã nói là thả tự do cho nàng sao? Chẳng lẽ là do bây giờ nàng đã bị đóng dấu cái tên "Thần vương phủ" lên người, cho nên hắn ta cảm thấy nàng đi khắp nơi gây họa làm mất mặt hắn ta sao?

Hoa Thiên Sóc thấy khí thế lớn mạnh của Hàn Hạo Thần thì lập tức đuổi theo, mà Hoa Thiên Nhụy nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Hạo Thần đối với nàng ta giống như không thấy, thì khỏi phải nói, nàng ta lại càng đuổi theo.

"Vương Gia." Hoa Thiên Sóc chạy tới trước mặt Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng, nhìn thấy vương gia gắt gao lôi kéo nàng, mà nàng thì lại luôn chau mày lại giống như bị vương gia nắm chặt nên đau.

Sự đau lòng của Hoa Thiên Sóc, Hàn Hạo Thần cũng nhìn thấy. Vốn dĩ chàng theo bản năng muốn buông tay nàng ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Hoa Thiên Sóc như thế, thì chàng lại nắm tay nàng thật chặt, chỉ sợ mình vừa buông tay nàng ra thì sẽ bị người khác cướp mất.

"Vương Gia, Mộng Nhi mới đến phủ tướng quân không lâu, mạt tướng chưa tận tình làm tròn chức vị gia chủ. . . . . ."

"Không cần, nếu còn ở lại phủ tướng quân thêm nữa, còn không biết sẽ nhảy ra thêm cái mầm tai vạ gì nữa. Một ngàn lượng bạc kia, bổn vương sẽ lập tức cho người đưa tới."

"Ai cần huynh bồi thường giúp ta." Lạc Tử Mộng vừa nghĩ tới chàng từng nói nàng làm chuyện gì cũng hỏng thì cảm thấy rất tức giận, nhưng bản thân nàng lại không có tiền đồ, mới vừa ra khỏi vương phủ đã gây tai họa tràn lan.

Sắc mặt của Hàn Hạo Thần trầm xuống, nhìn về phía nàng hỏi: "Không cần bổn vương giúp một tay, vậy nàng có một ngàn lượng sao?"

Nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn ta biết rõ nàng không có còn hỏi như thế. Nhưng mà, cho dù là như vậy nàng cũng không muốn nhận thêm bất kỳ ân huệ nào của hắn ta nữa. Ngước mắt lên đón nhận tầm mắt của chàng, cực kì có cốt khí nói: "Ta không có tiền, cùng lắm là lấy thân báo đáp thôi!"

Nàng thừa nhận, nàng làm vậy là cố ý chọc giận chàng. Nàng chưa bao giờ tùy tiện như vậy, đối với tình cảm nàng lại càng ôm ấp hoài bão "Lưỡng tình tương duyệt, từ đầu tới cuối, đến chết cũng không đổi". Nhưng mà, lúc nàng nhìn thấy chàng và Hoa Thiên Nhụy thân thiết như thế thì nàng chính là không nhịn được nghĩ muốn chọc giận chàng. Song đến khi nàng thật sự nhìn thấy cái trừng mắt đầy tức giận của chàng, nhìn thấy toàn thân chàng tản ra hơi thở nguy hiểm, thì nàng lại không nhịn được rùng mình một cái.

Thật là một nam nhân nguy hiểm!

Lúc này, nàng rất hối hận. Tại sao chỉ vì nhất thời muốn tỏ rõ uy phong mà chọc giận con báo săn nguy hiểm này chứ?

Trong lúc bản thân nàng còn đang đau buồn, thì Hoa Thiên Sóc thế nhưng lại lập tức hưng phấn mở miệng: "Được!" Nhưng khi hắn thấy Hàn Hạo Thần quay đầu ném cho hắn sắc mặt nguy hiểm đầy cảnh cáo thì hắn lập tức ý thức được mới vừa rồi bản thân hắn đã luống cuống, hắn nhất thời hưng phấn thế nhưng lại quên mất Lạc Tử Mộng là nữ nhân mà vương gia nhìn trúng.

Lạc Tử Mộng đã nhận ra được không khí có chút khác thường, muốn nói cái gì đó, thế nhưng Hàn Hạo Thần lại tăng thêm lực đạo trên tay, đau đến nỗi nàng phải nắm tay Hàn Hạo Thần khổ sở kêu to: "Đau! Đau quá! Tay ta muốn gãy luôn rồi."