Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 58: Một mảnh chuông treo




Hàn Hạo Thần nhìn về phía tường cao, nhớ tới ngày đó Lạc Tử Mộng trèo tường muốn ra khỏi vương phủ.

Vừa thu lại ánh mắt lạnh, lập tức ra lệnh với bọn hộ vệ :''Để một nhóm người lục soát lần nữa ở vương phủ, Thiệu Tần phái người đi lục soát ở ba hướng Đông Nam Tây, hai mươi người còn lại đi lục soát ở hướng Bắc với Bổn vương.''

''Dạ. Thuộc hạ lập tức dẫn người đi lục soát.''

''Tần quản gia, Tiểu Đông, các người ở lại lập tức đưa người chém hết toàn bộ cây cối bao quanh vương phủ.''

''Dạ, lão nô đi làm ngay.''

Một nhóm người lập tức chạy ra có trật tự khỏi vương phủ.

Thời gian càng lâu, tâm của Hàn Hạo Thần càng hoang mang, giờ khắc này hắn thật sự sợ rằng Lạc Tử Mộng sẽ đột nhiên mất tích giống như cái lần đột nhiên xuất hiện lúc ấy, nếu là như vậy, Thần vương phủ sẽ khôi phục lại sự tĩnh mịch ngày qua ngày.

Lúc này, một tên hộ vệ có đôi mắt sắc bén nhìn thấy ánh sáng không xa, lập tức vui mừng đến trước mặt Hàn Hạo Thần chỉ vào chỗ ánh sáng đó :''Vương gia, người xem, nơi đó có ánh sáng.''

Hàn Hạo Thần nheo mắt nhìn lại, quả nhiên có ánh sáng ở chỗ sơn động không xa, nhưng mà, chỗ đó là Ôn Tuyền của hắn, hắn không hiểu sao nàng lại chạy tới chỗ đó, hay là có người dân nào đó cả gan tiến vào?

Bụng hắn đầy nghi vấn đưa người đi đến phía trước.

Liên Vân nhìn thời gian một chút, lo lắng đi vào trong khẽ gọi :''Lạc cô nương xong chưa? Chúng ta còn phải nhanh chóng trở về, nô tỳ sợ Vương gia biết được sẽ trách tội nô tỳ.''

Đầu của Lạc Tử Mộng chui ra từ trong nước vô vị mấp máy môi :''Haizz! Hắn trách tội cũng là chuyện của ngày mai, hơn nữa hắn có phát hiện ra không lại là một vấn đề, ha ha, chỗ này thật sự quá thoải mái.'' Ngâm trong nước Ôn Tuyền, nàng cảm thấy gân cốt bắt đầu thoải mái, cả người đều có cảm giác muốn ngủ gà ngủ gật.

Liên Vân bất đắc dĩ lắc đầu, tâm tình muốn chơi đùa của Lạc cô nương có thể coi như là kiến thức rồi. (ý là có thể học tập)

Khi nàng dựa người vào cửa động nhìn chung quanh, đột nhiên nhìn thấy người cách không đến trăm mét đi về phía này, định thần nhìn lại, hóa ra là Vương gia của các nàng dẫn bọn hộ vệ đi về phía trước.

Kinh ngạc trong lòng, nàng vội vàng xoay người hô to vào trong :''Lạc cô nương, nhanh lên, Vương gia dẫn người tới rồi.''

Lạc Tử Mộng cười nhẹ một tiếng :"Đừng nghĩ đến việc dùng phương pháp này lừa ta trở về, ta không tin.''

Liên Vân gấp đến độ dậm chân :''Lạc cô nương, là thật đó, làm sao đây, Vương gia sắp đến rồi.''

Nhìn bộ dáng khẩn trương của nàng, Lạc Tử Mộng tin rồi, nhưng lúc nàng muốn nghĩ đến chuyện rời đi thì đã không kịp rồi, bởi vì bên ngoài vang lên tiếng bước chân của nhiều người, thân thể Lạc Tử Mộng cứng lại ót cũng phát rét. Nghe tiếng bước chân cũng ít nhất là mười mấy hai mươi người, nếu bọn họ xông vào nhìn thấy bộ dáng trần truồng của nàng, nàng làm sao mà gặp người?

''Làm thế nào?'' Liên Vân bị dọa sợ khiến cho sắc mặt trắng bệch, căn bản không có chỗ trốn ở trong Ôn Tuyền, hơn nữa ánh nến ở khắp động, muốn tránh cũng không có ai tin không có người ở đây.

Việc đã đến nước này, Lạc Tử Mộng cũng không có biện pháp, đành phải bảo Liên Vân trì hoãn thời gian để nàng nhanh chóng mặc quần áo.

''Liên Vân, ngươi nhanh chóng đi ra ngoài giúp ta ngăn cản một lúc, ta lập tức ra sau.''

''Vâng.'' Nói xong, nàng lập tức chạy ra ngoài.

Ai ngờ Liên Vân mới đi ra ngoài, Hàn Hạo Thần đã đứng trước mặt nàng, nhìn bộ dáng của hộ vệ, bọn họ cũng mới vừa đến.

''Lạc cô nương ở bên trong?'' Hàn Hạo Thần lạnh giọng hỏi.

Liên Vân len lén liếc mắt một cái, đôi tay cầm quần áo sắc mặt trắng bệch đầu đầy mồ hôi :''Xin Vương gia thứ tội.''

''Người đâu, dẫn nàng ta trở về, tất cả mọi người về phủ.'' Hắn hạ lệnh, bọn hộ vệ lập tức đưa Liền Vân về phủ, Liên Vân muốn kêu Lạc Tử Mộng, lại vì một tròng mắt tàn nhẫn của Hàn Hạo Thần mà sợ không dám lên tiếng.

Mọi người nhanh chóng rút lui toàn bộ, đôi tay của Hàn Hạo Thần chắp sau lưng chau mày đi vào.