Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 56: Chui chuồng chó




"Biến thái, biến thái, quả thực là đại biến thái!" Nàng càng nói càng phát điên, làm cho Liên Vân cũng cảm thấy gả cho vương gia không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Liên Vân không biết làm như thế nào cho phải, nhìn bầu trời đã tối, cho nên chỉ có thể chuyển đề tài hỏi: "Lạc cô nương có muốn tắm rửa ngay bây giờ luôn không?"

"Tắm rửa?" Nàng nhìn lên bầu trời nghĩ tới chỗ ở mà công ty sắp xếp cho các nàng, mặc dù nơi đó không lớn, nhưng ít nhất còn có chỗ để tắm rửa, có thời gian còn có thể tới hồ bơi để bơi lội, không giống như bây giờ, vùi mình ở trong một thùng tắm, ngay cả sữa tắm cũng không có.

Nghĩ lại, nàng giảo hoạt dò xét hỏi "Liên Vân, nơi này của các cô có hồ hoặc bãi sông gì không? Ta muốn đi tắm."

"Lạc cô nương muốn ra bên ngoài tắm rửa sao?" Nàng trợn tròn hai mắt có chút không dám tin.

Nếu như là gia đình nghèo khó không có chỗ tắm thì mới có thể ra sông tắm, nhưng thân là người trong vương phủ, sao có thể xuất đầu lộ diện ra bên ngoài tắm chứ?

"Lạc cô nương, chuyện này hình như không ổn lắm đâu?" Liên Vân có chút khó xử.

"Đúng là có chút không ổn." Sau khi nàng suy nghĩ một chút thì gật đầu một cái: "Bên ngoài quá lạnh, nhưng mà, nơi này của các cô có ôn tuyền gì đó hay không?"

"Có thì có, nhưng mà. . . . . ."

"Vậy thì đi thôi." Lạc Tử Mộng một khi đã quyết định chủ ý thì cũng sẽ không dễ dàng thay đổi, nàng bỗng dưng đứng dậy, sau đó kéo Liên Vân chạy vào bên trong phòng.

"Lạc cô nương muốn làm cái gì?"

"Chuẩn bị y phục tắm rửa rồi ra ngoài tắm! Thật lâu rồi không bơi lội, không ngờ ở triều đại lạc hậu này thật sự cũng có ôn tuyền, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút."

"Nếu như bị vương gia biết được thì phải làm thế nào đây?"

Sau khi thu dọn một bọc đồ xong, Lạc Tử Mộng vỗ vỗ bả vai của Liên Vân nói: "Sẽ không biết đâu, yên tâm đi, hắn ta dù sao cũng chưa chắc buổi tối còn tới tìm ta đâu, muốn tìm cũng là đi tìm Thiệu Tần."

Liên Vân xấu hổ, nhưng cũng không nói thêm lời nào, nhìn dáng vẻ hưng phấn bừng bừng của Lạc cô nương, nàng cũng học theo liều mình bồi quân tử.

Nhưng khi họ len lén đi tới cửa lớn thì phát hiện cửa lớn được thủ vệ rất nghiêm ngặt, nếu như họ dám muốn xông ra ngoài, sợ rằng còn chưa đi được mấy bước thì Hàn Hạo Thần đã phái người đuổi tới nơi rồi. Huống chi hiện tại nàng ngay trước đó mới được Hàn Hạo Hữu tứ hôn, cho nên có lẽ dù Hàn Hạo Thần không thể nào có cảm giác với nữ nhân, thì hắn ta cũng sẽ trông chừng nàng chặt chẽ, tránh cho nàng ném sạch mặt mũi của hắn ta.

Trên đường trở về phòng, trong lúc Lạc Tử Mộng đang khổ não thì đột nhiên nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt vang lên.

"Lạc cô nương. . . . . . Đây, đây là âm thanh gì vậy?" Liên Vân bị dọa sợ đến nỗi chạy thẳng ra sau lưng Lạc Tử Mộng trốn.

Ngược lại, Lạc Tử Mộng cực kỳ dũng cảm: "Sợ cái gì? Cũng không phải là nửa đêm, khẳng định không có quỷ." Vừa nhắc tới quỷ, cả người nàng cũng run lên, nàng cái gì cũng không sợ, chỉ sợ những thứ vật bẩn kia.

Nhưng mà lòng hiếu kì của nàng rất lớn, cho nên chỉ trong phút chốc, nàng đã muốn đi dò xét tới cùng.

Cái này không nhìn cũng may, vừa nhìn quả thật đã cho nàng một ngạc nhiên lớn. Âm thanh sột sột soạt soạt vừa rồi không phải là vật bẩn gì gì đó, mà là một con mèo chui qua chuồng chó ở góc tường. Ngày thường cái chuồng chó này vẫn bị bụi cỏ che lấp cho nên nàng cũng không hề phát hiện, lần này quả thật đã khiến cho nàng rất vui vẻ, có cái chuồng chó này, còn sợ không thể đi ra ngoài sao?

"Đi." Nàng đè thấp âm thanh lôi kéo Liên Vân muốn đi qua.

Liên Vân không dám tin kéo nàng lại nhỏ giọng hỏi: "Lạc cô nương không phải là. . . . . . muốn chui chuồng chó đấy chứ? Này, đây chính là chuồng chó đấy!"

Mặc dù nàng là nha hoàn, nhưng loại chuyện chui chuồng chó như vậy thật đúng là chưa từng làm, đây chính là một loại hành vi chịu nhục. Nàng thật sự không nghĩ ra tại sao Lạc Tử Mộng không ngại chuyện nhục nhã chui chuồng chó như vậy?

"Nhanh lên một chút, đừng có kì kèo nữa, còn không chịu đi sẽ bị phát hiện đấy." Lạc Tử Mộng không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Liên Vân, vạch bụi cỏ ra rồi chui ra ngoài. . . . .