Hàn Hạo Thần một lòng lo lắng cứu người, hoàn toàn không để ý đến thời gian, Thiệu Tần nhìn không được nữa, bước lên giọng điệu có chút bất kính: "Không phải chúng ta muốn tạo phản, mà là nữ nhi Thừa tướng muội muội tướng quân muốn giết người."
"Nói bậy bạ gì đó." Hoa Thiên Sóc đưa tay ra muốn cứu người, lại bị Thiệu Tần dùng kiếm chặn lại.
"Nói bậy? Là Thiệu Tần tận mắt nhìn thấy, Tam Tiểu Thư còn dùng tảng đá nhỏ đánh lên đầu Vương phi đang cố gắng nổi lên mặt nước kêu cứu." Thiệu Tần dường như là nghiến răng nghiến lợi nói ra, hắn cũng giận chính mình, nếu không phải hắn rời đi quá xa, hắn làm sao lại không kịp cứu người cơ chứ, lúc phi thân tới thì chỉ tới kịp ngăn cản Hoa Thiên Nhụy dùng tảng đá đánh lên đầu Lạc Tử Mộng lần thứ hai.
"Ta...ta không có!" Hoa Thiên Nhụy vẫn còn không ngừng ngụy biện.
Nghe vậy, Hoa Thiên Sóc và Hàn Hạo Thần đồng thời nhìn về phía trán Lạc Tử Mộng, nhìn thấy vết máu ghê người từ trên trán của nàng chảy xuống, vừa rồi rồi bị tóc che không nhìn thấy, lúc này Hàn Hạo Thần vạch tóc ra vừa nhìn thấy, cả trái tim hắn đều muốn vỡ ra .
Hắn nghĩ nếu đặt nàng dưới cánh để chở chắc chắn nàng sẽ không thương tổn, nhưng hắn không thể nào ngờ được nàng vừa mới bước chân vào vương phủ đã gặp được kiếp nạn này, mà hắn lại chính là người gián tiếp hại nàng.
Nghĩ đến vừa rồi Lạc Tử Mộng muốn kêu cứu lại bị Hoa Thiên Nhụy dùng tảng đá nện xuống nước, hắn chỉ muốn đem nàng ta băm thành trăm mảnh.
"Tỉnh tỉnh!" Nhìn thấy Lạc Tử Mộng nôn nước ra, ngón tay giật giật chậm rãi mở mắt ra, mọi người chung quanh tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, nếu nàng thật sự bị đuối nước mà bỏ mạng, cái chết này không chỉ liên lụy đến một mình Hoa Thiên Nhụy.
Hàn Hạo Thần thấy Lạc Tử Mộng mở mắt ra mờ mịt nhìn hắn, hắn kích động lập tức đem Lạc Tử Mộng ôm vào trong ngực: "Mộng nhi! Cuối cùng nàng cũng đã tỉnh, nàng có biết đã hù chết ta rồi không, nàng ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì được."
Bây giờ Lạc Tử Mộng mặc dù toàn thân vô lực, nhưng vẻ mặt rất kinh ngạc, trầm mặc một hồi lâu, nàng mới rù rì nói: "Thần Vương Gia, ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải thần vương phi, ta là. . . . . ."
"Là nàng! Đúng là nàng! Nàng chính là Mộng nhi của ta. . . . . ."
"Thần Vương Gia. . . . . ."
Lạc Tử Mộng không hiểu ra sao, tuy nhiên bản thân đối với hắn giảm bớt phòng bị, bởi vì ở trong giây lát chìm vào đáy nước kia, nàng thấy một hình ảnh rõ ràng hiện lên trong đầu nàng, giống như nàng đã từng trải qua .
Hơn nữa nàng từ khi nàng đến đây cũng không thấy Thần vương phi, nàng cùng không hiểu rõ nàng thật sự là Thần vương phi, hay do Hàn Hạo Thần nhận lầm người.
Trong phút chốc, lời nói của Hô Diên Sơn chợt lóe lên, hắn nói, nàng phản bội Hô Diên Phong thích nam nhân khác, chẳng lẽ người nam nhân này là hắn - Hàn Hạo Thần?
Lúc đang còn suy nghĩ thì đã có người kéo Lạc Tử Mộng từ trong lòng Hàn Hạo Thần ra.
"Hàn Hạo Thần! Ngươi không nên quá đáng như vậy!" Hô Diên Phong đem Lạc Tử Mộng từ trên mặt đất đỡ dậy, mà Hàn Hạo Thần nhưng cũng lôi kéo Lạc Tử Mộng không để cho Hô Diên Phong đụng vào nàng.
"Bổn vương quá đáng hay là Hô Diên Phong ngươi quá đáng, vị hôn thê của mình không thấy liền bày kế đoạt nữ nhân của bổn vương, chẳng lẽ đây chính là tác phong của nước Ngân Nguyệt các ngươi?" Hàn Hạo Thần nghiến răng nghiến lợi nói, nếu lúc này trên tay có kiếm, hắn đã sớm dùng một kiếm đâm tới ngực hắn.
Hô Diên Phong trong lòng lúc đầu có chút chột dạ, nhưng khi bị Hàn Hạo Thần dùng lý lẽ chính đáng như vậy chỉ trích, hắn nắm chặt quyền không nói được bất cứ câu gì, nhưng trên mặt lại lúc trắng lúc xanh.
Lạc Tử Mộng thấy vậy đi đến bên cạnh Hô Diên Phong tức giận nói với Hàn Hạo Thần: "Ngươi làm gì mà hung dữ như vậy?"
"Mộng nhi!" Mặc dù Hàn Hạo Thần biết nàng bây giờ chưa hoàn toàn nhớ lại hắn, nhưng thấy nàng bảo vệ cho Hô Diên Phong, thì trong lòng rất buồn bực, khó chịu cực kỳ.
Hô Diên Phong lúc này mới hơi yên tâm, mới vừa rồi nhìn thấy Lạc Tử Mộng nhìn vào mắt Hàn Hạo Thần, hắn cho là nàng đã nhớ ra, cho nên không dám tiến lên cướp người, nhưng bây giờ nếu đã biết nàng chưa khôi phục trí nhớ, hắn liền có thể đúng lý hợp tình đem nàng đoạt lại bên cạnh mình.
Nói hắn hèn hạ cũng được, nói hắn tiểu nhân cũng thế, trong khoảng thời gian ở chung này, hắn đã không buông tay được nữa.
Thấy Hô Diên Phong vẫn còn đoạt người hắn thương, Hàn Hạo Thần nắm chặt tay các khớp xương phát ra tiếng kêu "Khanh khách".
"Người đâu!" Hàn Hạo Thần không kiềm chế được hét lên một tiếng.
"Có thuộc hạ." Thiệu Tần trả lời ngay, hộ vệ xung quanh tất cả đều xông lên.
Lạc Tử Mộng thấy thế nép chặt vào trong ngực Hô Diên Phong, y phục của nàng được ánh mặt trời chiếu vào, cho nên đã khô hơn phân nửa, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Hàn Hạo Thần như vậy, nàng cảm giác được khí lạnh từ chân lan tràn đến khắp cả người.
"Thần Vương Gia chẳng lẽ muốn bắt giữ người giữa ban ngày như thế này sao?" Hô Diên Phong ôm chặt lấy Lạc Tử Mộng, sợ mình vừa nới lỏng sẽ bị Hàn Hạo Thần cướp đi.
Hàn Hạo Thần thấy Hô Diên Phong đảo ngược trắng đen nên tức giận không thôi, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Hô Diên Phong cả giận nói: "Cướp người? Bổn vương chỉ muốn dành lại vương phi của bổn vương mà thôi."
Nói vừa xong, Hàn Hạo Thân giơ tay lên ý bảo mọi người bao vây Hô Diên Phong lại, liên quan đến nhiếp thân thị vệ của hắn, mà bị chuyển biến này dọa sợ đến mức không dám nhúc nhích, trên người mặc dù cất giấu một ít lọ thuốc độc, nhưng nàng không có cách nào xuống tay được với Hàn Hạo Thần. Nàng cũng hiểu nổi, nhìn thấy Hàn Hạo Thần khi dễ mình như vậy, nàng lại không có cách nào hận hắn được.
Thiệu Tần tận mắt nhìn thấy Lạc Tử Mộng dụng độc giết người, mới vừa thấy nàng đem bàn tay đến bên hông, lúc đầu hắn muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại thấy nàng thu tay trở về, cũng nhẹ thở một hơi trong lòng lại dấy lên hi vọng, nhìn qua so với lần đâu tiên nàng gặp Hàn Hạo Thần đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không hạ thủ với Hàn Hạo Thần giống như những người khác. Hàn Hạo Thần không chú ý đến Thiệu Tần, bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ muốn đoạt lại Lạc Tử Mộng.
Hắn không do dự nữa, tiến lên kéo lấy cánh tay Lạc Tử Mộng, cánh tay còn lại đánh nhau với Hô Diên Phong, mà Hô Diên Phong cũng như thế. Nô tài nha hoàn xung quanh chưa bao giờ thấy trận chiến như vậy, tất cả đều dọa sợ lùi về phía sau cách chỗ đó thật xa. Quý Vân Hạc nãy giờ vẫn đi sau Hô Diên Phong lúc đầu bọn họ ở tiền thính, khi Hô Diên Phong đi hắn cũng đi theo tới đây, nhưng không ngờ chuyện lại diễn biến đến nước này, muốn ra tay lại bị Thiệu Tần cản được.
"Đừng đánh." Lạc Tử Mộng không biết tại sao trong nháy mắt Hàn Hạo Thần lại nổi điên muốn dành nàng, nhưng mặc kệ là ai bị thương, thì trong lòng nàng đều sợ hãi.
Hoa Thiên Sóc thấy tình huống không ổn, nếu là Hô Diên Phong ở Hàn Vũ nước bị Hàn Hạo Thần đả thương, sẽ tai họa không chỉ một mình vương phủ, mà là cả Hàn Vũ nước.
"Thần Vương Gia và Đại hoàng tử các ngươi đừng đánh nữa." Hoa Thiên Sóc thấy bọn họ hoàn toàn không nghe khuyên can, không thể làm gì khác hơn là bay người lên động thủ để can ngăn.
"Hoa tướng quân, nơi này không có chuyện của ngươi, Bổn vương xem Đại hoàng tử, đến tột cùng là vô liên sỉ đến mức nào." Hàn Hạo Thần nói xong đánh một chưởng vào ngực Hô Diên Phong, ngay lập tức Hô Diên Phong phun ra một ngụm máu tươi.
"A! Phong!" Lạc Tử Mộng nâng tay lên muốn sử dụng độc với Hàn Hạo Thần, nhưng cuối cùng lại thả xuống, thấy Hàn Hạo Thần muốn đánh tới nữa, nàng lập tức ngăn cản trước mặt Hô Diên Phong.
Một chưởng của Hàn Hạo Thần đánh đến trước mặt Lạc Tử Mộng liền thu tay lại, nếu một quyền này của hắn đánh qua, Lạc Tử Mộng cho dù không chết, thì gương mặt cũng tê liệt.
Khi hắn thu quyền thì Lạc Tử Mộng mở mắt ra, trong lòng vẫn có chút sợ hãi. Nàng dĩ nhiên biết một quyền kia sức mạnh như thế nào, quyền phong đánh tới, trong thời tiết nóng như vậy vẫn cảm giác được khí lạnh ập tới trong nháy mắt.
"Nàng điên rồi!" Trong tim Hàn Hạo Thần đau nhói, không chỉ vì vừa rồi mình đột nhiên thu quyền lại khiến cho nội lực đánh cho bản thân bị thương, hơn nữa là bởi vì Lạc Tử Mộng đứng chắn trước mặt Hô Diên Phong bảo vệ hắn.
Nhưng suy nghĩ lại hắn đã từng bởi vì nàng và Hoa Thiên Nhụy đánh vỡ một cây trâm mà trách cứ nàng, lại bởi vì nàng đẩy ngã Hoa Thiên Nhụy nên đã ôm Hoa Thiên Nhụy ngay trước mặt nàng, đến bây giờ hắn vẫn hối hận không thôi, có lẽ khi đó nàng rất đau lòng? Vậy mà lúc ấy hắn cảm thấy nàng quá tùy hứng, cũng tự nhận là vì tốt cho nàng mà làm như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút, là hắn sai lầm rồi.
Thì ra đây chính là Nhân Quả báo ứng, kết quả ngày hôm nay là điều hắn nên nhận được.
Lạc Tử Mộng đỡ Hô Diên Phong trừng mắt về phía Hàn Hạo Thần chất vấn: "Thần Vương Gia muốn giết người sao? Ta đã nói rồi ngươi nhận lầm người, ngươi không phải nói thần vương phi của ngươi đang ở trong phủ sao, mà ta là Quận chúa nước Ngân Nguyệt , là Đại Hoàng tử . . . . . ."
"Ngươi chính là thần vương phi, là nữ nhân Bổn vương !" Hàn Hạo Thần nói xong như đinh chém sắt.
"Cái gì?" Lạc Tử Mộng cau mày nhìn chằm chằm vào hắn, cảm giác thật là đầm rồng hang hổ, chẳng lẽ phải hay không phải vương phi của hắn nàng còn không biết nữa hay sao?
Hàn Hạo Thần lấy tay một tay kéo Lạc Tử Mộng qua nói: "Nàng chính là thần vương phi của Bổn vương , trong phủ không có vương phi khác, chỉ có một mình nàng, nàng bị Hô Diên Phong lừa đi lúc bị mất trí nhớ mà thôi, chẳng lẽ nàng không nhớ rõ gì nữa sao ?"
Thấy vẻ mặt Lạc Tử Mộng tràn đầy mê mang, Hàn Hạo Thần lại hỏi: "Chẳng lẽ nàng không nhớ ta, không nhớ rõ vương phủ, không nhớ rõ ' Tầm Mộng cư ' nơi mà trước đây nàng ở, cũng không nhớ nàng rất thích chơi xích đu?"
Trong lòng Lạc Tử Mộng bị những lời nói đó của hắn làm chấn động, thật sự nàng đối với Tầm Mộng Cư và xích đu có cảm giác rất quen thuộc, hơn nữa đi đến mỗi nơi trong vương phủ, đều có cảm giác quen thuộc, đặc biệt là nhìn vào ánh mắt mong chờ của hắn vào lúc này, trong lòng của nàng không thoải mái, rất khó chịu.
"Phong. . . . . ." Lạc Tử Mộng bị những lời nói của hắn làm cho hoảng sợ, tránh ra khỏi tay của hắn xoay người đi tới bên cạnh Hô Diên Phong vội vàng hỏi "Những điều hắn nói có đúng là sự thật không? Ta. . . . . . Cùng hắn. . . . . ."
"Không phải! Không phải! Không phải!" Hô Diên Phong cũng luống cuống, không để ý đến máu trên khóe miệng hắn, hắn lôi kéo Lạc Tử Mộng không ngừng nói cho nàng biết, "Nàng không biết hắn, chỉ vì nàng giống vương phi của hắn mà thôi, như thế mà thôi. . . . . ."
"Hô Diên Phong! Tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi!" Hàn Hạo Thần gần như muốn bóp nát hắn, hắn vừa định động thủ, Hoa Thiên Sóc lập tức ngăn cản hai người, "Các ngươi đừng nữa cãi lộn như vậy nữa, cứ như vậy cả hai bên đều tổn hại, cuối cùng vẫn không có kết quả, không bằng vào cung để hoàng thượng giải quyết."
Hắn vừa nói chuyện vừa liếc mắt về Hoa Thiên Nhụy, mặc kệ nàng làm cái gì, thì rốt cuộc vẫn là muội muội của hắn, rơi vào trong tay Hàn Hạo Thần, nàng chắc không có kết quả tốt, thay vì ngồi chờ chết, không bằng đến cầu xin Hàn Hạo Hữu.
Hàn Hạo Thần cũng cảm thấy có lý, nhưng dụng ý của Hoa Thiên Sóc cũng bị Hàn Hạo Thần nhìn thấu đáo, hắn giờ phút này thật sự có thể cứng rắn đem đoạt lại Lạc Tử Mông, nhưng sau đó, Lạc Tử Mộng sẽ hận hắn, và cũng để Hàn Hạo Hữu nắm được nhược điểm.
Nhưng ngược lại lần này hắn muốn nhìn xem Hàn Hạo Hữu xử lý chuyện này như thế nào, kết quả là hắn nghiêng về phía đệ đệ của hắn, hay nghiêng về phía Hô Diên Phong hoàng tử nước Ngân Nguyệt.
Hoa Thiên Nhụy ra lệnh cho thị vệ nhường đường, xem ra hắn đã quyết định vào cung gặp vua, mà nàng sẽ bị áp giải vào, nàng lo lắng gọi Hàn Hạo Thần lại: "Thần ca ca, ta là bị oan uổng , ta thật sự không thương tổn nàng."
Lạc Tử Mộng chạm vào viết thương mà thái y vừa giúp nàng xử lý, mặc dù đã bôi thuốc và băng lại, nhưng vẫn có cảm thấy vết thương khá lớn, cho dù dùng tóc che, mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được vết thương.
Nàng chỉ nhẹ nhàng "a" một tiếng, cả trái tim Hàn Hạo Thần cũng nhéo lên, xoay người ra lệnh: "Đem Hoa Thiên Nhụy nhốt vào đại lao, không có Bổn vương ra lệnh không cho bất cứ ai thăm hỏi."
"Thần ca ca! Tại sao ngươi có thể đem ta nhốt vào đại lao? Thần ca ca. . . . . . Làm sao ngươi có thể đối với ta như vậy. . . . . . Đại ca! Cứu ta. . . . . ." Hoa Thiên Nhụy khóc đến run rẩy cả người.
"Dẫn đi!" Lời nói của Hàn Hạo Thần không cho phép vãn hồi.
"Vương Gia!" Trên mặt của Hoa Thiên Sóc không còn vẻ phóng đãng như những này thường mà không còn kiềm chế được nữa, hắn biết lần này Hoa Thiên Nhụy đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Hàn Hạo Thần, nàng động đến người không nên động.
Hàn Hạo Thần xanh mặt nhìn chằm chằm Hoa Thiên Sóc nói: "Đây là lệnh của Bổn vương."
Mệnh lệnh của hắn trừ Lạc Tử Mộng có thể phản bác, ngay cả hoàng thượng cũng phải cố kỵ ba phần, huống chi là Hoa Thiên Sóc hắn. Hoa Thiên Sóc tự biết đạo lý này, nên cũng không nói thêm gì nữa, cũng không phải không cứu, mà là hiện tại chỉ có thể đợi vào cung lại nghĩ biện pháp.
Đây là Thần vương phủ, tất cả mọi chuyện hắn đều không làm chủ được, cho dù nếu so võ công, hắn mặc dù kiêu dũng thiện chiến, nhưng vẫn chênh lệch quá xa với Hàn Hạo Thần, hơn nữa chỗ này tất cả đều là người của hắn.
Hàn Hạo Thần thấy hắn không nói thêm gì nữa, liền phân phó với Liên Vân: "Mang vương phi đi thay quần áo."
Liên Vân lên tiếng trả lời đi đến trước mặt Lạc Tử Mộng, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, Hô Diên Phong cũng không chịu buông tay, Hàn Hạo Thần liền kéo Lạc Tử Mộng qua dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được: "Nàng không phải muốn mặc quần áo này đi gặp vua chứ? Đi đổi một bộ khác."
Lạc Tử Mộng cúi đầu nhìn xuống, y phục của nàng mặc dù đã khô hơn phân nửa, nhưng vẫn còn ướt, hơn nữa vừa rồi nằm trên mặt đất, chắc hẳn sau lưng đều dơ bẩn, hơn nữa nàng cũng muốn chải tóc lại.
Nhíu mày thật chặt, cuối cùng nàng vẫn thỏa hiệp.
Tầm mắt của Hô Diên Phong vẫn nhìn theo hướng đi của Lạc Tử Mộng, Hàn Hạo Thần khẽ cong môi, trong lòng tất nhiên không cam lòng, nữ nhân của hắn tại sao lại để cho hắn ta nhớ thương như vậy.
Nghĩ tới đây, hắn liền dùng thân hình to lớn của mình chắn lại tầm mắt của Hô Diên Phong, trong con ngươi tràn đầy khiêu khích. Nhưng Thiệu Tần lại bắt đầu toát mồ hôi, không biết bắt đầu từ lúc nào thì gia của bọn họ lại có những hành động ngây thơ như vậy, giống như là một bình giấm chua bị đổ, ngay cả người khác liếc mắt nhìn cũng không cho phép.
Khi Lạc Tử Mộng thay quần áo xong từ nơi không xa đi đến thì ánh mắt của Hàn Hạo Thần sáng ngời. Liên Vân quả nhiên là nha đầu thông minh, để nàng mặc vào bộ quần áo mà tự bản thân Hàn Hạo Thần mời cửa hàng may mặc đến may cho nàng, vải là Hàn Hạo Thần lấy từ xưởng dệt tốt nhất nước Hàn Vũ, chuyên cung cấp cho Hoàng thất.
Mà có ý nghĩa nhất là, bộ quần áo là tự tay Hạo Hạo Thần lựa chọn từ màu sắc đến kiểu dáng, lúc ấy Lạc Tử Mộng rất thích màu đỏ, Hàn Hạo Thần thích màu trắng, vì thế Lạc Tử Mộng còn nói hắn bá đạo, ngay đến cả việc mặc quần áo hắn cũng quản, nhưng cuối cùng vẫn vui vẻ mặc quần áo mà hắn lựa chọn.
Thật ra thì bây giờ suy nghĩ một chút, Lạc Tử Mộng cũng không tùy hứng như vậy, rất nhiều khi nàng cũng theo hắn, nếu không lúc trước hắn nói muốn may đồ màu đỏ cho nàng sẽ không thể không nói không cần, hắn nhớ lúc ấy nàng nói: "Quần áo của ta chỉ cần một mình chàng thấy đẹp mắt là được, thật ra thì màu đỏ chót cũng không thích hợp với ta."