Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Chương 12




Chương 12 :

Cuộc thảo luận nhỏ liên quan đến tính mạng của Bảo Lam thì mọi người bắt đầu kết thúc trong im lặng !

Có chút không thể nói nên lời, huynh đệ Trảm thị băn khoăn, Băng Phong cùng Băng Tịch suy xét, nhất là trong tình huống hỉnh ảnh của Bảo Lam đối với mọi người là vô cùng tốt, những người có thói quen giết chóc này cũng không cách nào nói chữ "Giết" ra khỏi miệng, chỉ có im lặng chính là tốt nhất cho Bảo Lam, về phần Băng Phong quyết định như thế nào, cũng không thể biết được!

Đêm nay, mây đen vây kín bầu trời, ngay cả trăng sáng cũng không nhẫn tâm nhìn hình ảnh tàn nhẫn này mà trốn vào mây đen!

Quá trình chờ đợi kết quả là vừa đau khổ vừa dày vò, gần như mọi người đều không cách nào đi vào giấc ngủ, sáng sớm ngày mai nhìn thấy Bảo Lam vui vẻ hay là. . . , rốt cuộc thì số phận của Bảo Lam sẽ như thế nào? Băng Phong có thể ra hay không? Có thể có cái gì ngoài ý muốn hay không? Có lẽ tất cả mọi người đều đang chờ mong xảy ra ngoài ý muốn, chỉ có ngoài ý muốn mới chính là câu trả lời tốt nhất cho Băng Phong và Băng Tịch!

Nhưng mà, cường đại như Băng Phong sẽ cho phép xảy ra ngoài ý muốn sao? Từ ngoài ý muốn này có thể dính dáng tới Băng Phong sao?

Nghĩ tới đây, nét mặt mọi người -- nặng nề!

Thật ra Băng Phong cũng không muốn!

Tuy trong mắt Bảo Lam Băng Phong là một nam nhân lạnh lùng nghiêm túc, chỉ là Băng Tịch cùng bốn huynh đệ Trảm thị đi theo Băng Phong mấy năm lại cảm giác được rõ ràng Băng Phong thay đổi! Trảm Bạch nói rất đúng, hai ngày này Phong chủ tử cười còn nhiều hơn mười năm qua!

Hơn nửa, bọn hắn cũng không phải là người vô ý, làm sao có thể không cảm giác được phần kiềm chế của Băng Phong khi ở cùng Bảo Lam! Kiềm chế lạnh lùng của mình để không dọa Bảo Lam! Kiềm chế bản tính thích sạch sẽ của mình cho phép Bảo Lam cùng ngủ! Kiềm chế lối suy nghĩ trước sau như một của mình, suy nghĩ càng thêm có tính người! Như vậy Băng Phong không chỉ có tàn khốc mà còn có lòng tốt thì lại càng hoàn mỹ hơn, hơn nửa là Bảo Lam đã sáng tạo ra phần hoàn mỹ này!

Băng Phong, ở ngã tư đường ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?

Băng Phong cũng không có ở lại phòng mình bao lâu, hắn còn có chuyện quan trong hơn cần đi làm!

Đẩy cửa ra, nhìn thấy Bảo Lam xinh đẹp ngủ say, trái tim Băng Phong liền mềm nhũng! Cố gắng bước nhẹ đi tới bên giường, nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn vì uống rượu mà đỏ rực đang tươi cười thỏa mãn, giơ tay lên nhưng cũng không cách nào tàn nhẫn ra tay được, cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn nhìn, cứ như vậy mà ngơ ngác giơ tay, cứ như vậy mà ngon giấc

Bảo Lam uống say khướt làm cho toàn thân nóng lên, muốn thoát khỏi cho nên ưm một tiếng, Băng Phong còn đang trong bộ dáng ngẩn người liền bừng tỉnh, nét mặt lliền luống cuống, giống như bị người ta phát hiện hắn chính là hung thủ, mặc dù là hắn không có ra tay!

Cuối cùng Băng Phong vẫn không thể cứ ngây ngốc nhìn Bảo Lam, liền đưa tay giúp nàng cởi áo khoác, Bảo Lam giống như vừa tìm được nguồn mát lạnh, hay tay liền gắt gao ôm lấy hắn không buông tay, vẻ mặt thỏa mãn!

Đối mặt với loại tình huống này, Băng Phong lại càng không thể ra tay a, thật sự muốn hung hăng mà ôm nàng, làm nơi che mưa chắn gió cho nàng!

Thôi thôi! Dù sao một đêm này vẫn là rất dài, cũng không phải là chốc lát, để cho nàng hưởng thụ không khí tưới mới nhiều một chút đi! Băng Phong dung túng tìm một cái cơ hợp lý cho mình, sau đó cùng nằm ở bên người Bảo Lam, tay dài duỗi ra ôm nàng vào trong lòng, hưởng thụ bộ dáng ngon bình thản của Bao Lam khi ngủ ở trong ngực hắn!

Nào ngờ, đêm dài lắm mộng!

Lại qua mấy canh giờ, mặt trời đã bắt đầu nổi lên bầu trời, nếu Băng Phong ra tay thì sẽ không có cơ hôi nửa, hạ quyết tâm hoàn toàn chặt đứt tình cảm nhi nữ của chính mình, hai tròng mắt đột nhiên trở nên tàn ác, một cánh tay phải còn đang ôm nàng, tay trái lại vươn ra hai móng sắc bén mạnh mẽ như chim ưng , một chiêu phải trúng con mồi!

Gần! Gần! Càng gần!

Đã khóa cổ lại, lại tiếp tục một chút là có thể kết thúc!

Thật ra lần này Băng Phong đặc biệt hi vọng chính mình đột nhiên bị đánh ngất xỉu, đặc biệt hi vọng Băng Tịch tới đẩy mình ra, đặc biệt hi vọng sư huynh của nàng có thể tới đúng lúc ngăn cản mình, cho dù là bất luận là xảy ra khả năng gì, Băng Phong nhất định sẽ lập ngừng tay trái của mình lại!

Chẳng qua trong lúc mấu chốt, không có một ai, chỉ có mình hắn và Bảo Lam!

Băng Phong chưa bao giờ giống căm ghét mình như lúc này, hắn vừa căm ghét bản thân yếu đuối, vừa căm ghét bản thân tàn nhẫn!

Nếu hắn có thể tàn nhẫn một chút, bàn tay này cũng sẽ không cảm thấy nặng ngàn cân, chỉ cần nghĩ đến từ bây giờ trên đời này liền không có tồn tại một người tên là Bảo Lam, trái tim này cũng sắp ngạt thở rồi ! Đau! Rất đau!

Nếu có thể yếu đuối một chút, không tranh đoạt danh lợi, không cướp đoạt thiên hạ làm lãng tử thong dong , hắn nhất định sẽ cùng Bảo Lam phiêu bạc chân trời, mặt nước dâng lên 3000, ngăn trở thuyền nhanh!

Đúng vậy! Đúng vậy! Hắn không cách nào vứt bỏ xưng bá thiên hạ, cũng không cách nào vứt bỏ Bảo Lam, chỉ có để một mình mình vùng vẫy dày vò trong hoàn cảnh khó khăn này!

Băng Phong sống hai mươi năm chưa bao giờ gặp qua tình huống này!

Thật ra, sao hắn lại muốn lấy mạng Bảo Lam chứ? Hắn sớm thành thói quen giết chóc, lòng mình đã sớm vô cảm từng chút một theo danh tiếng, đồng thời cũng bị ánh sáng phỉ nhổ!

Lòng mình đang lạnh buốt gặp Bảo Lam ở quán rượu, liền khát vọng ánh mặt trời đi đến, liền khát vọng thân thiết, gần gũi hơn!

Đã biết trái tim đối với Bảo Lam như thế, từ lúc bắt đầu liền bố trí phòng về sẽ tốt bao nhiêu? Nhưng mà chưa bao giờ làm theo!

Không còn người có thể nói đùa với mình, không còn người cãi nhau với mình, không còn người có thể làm lòng mình thoải mái ! Sau này cũng chỉ có một mình mình quanh quẩn trong bóng đêm!

Cuối cùng là chính mình đưa tang cho mình!

Ngay lúc Băng Phong chuẩn bị một chiêu lấy mạng,

"Phong!" Một tiếng gọi theo bản năng, hoàn toàn dập nát tiếng lòng buộc chặt của Băng Phong, cứ như vậy mà bàn tay này dừng lại, tàn ác cũng đã giảm đi hơn phân nửa !

Bảo Lam không biết mạng của mình đang treo lơ lững trở mình lật qua lật lại, tiếp tục thỏa mãn ngủ!

Bảo Lam! Nàng nói ta phải làm như thế nào mới tốt?

Nguyên nhân Băng Phong có thể thành thạo trong ngươi lừa ta gạt, chính bởi vì hắn -- đủ tàn ác!

Xưa nay muốn làm được việc lớn, không thể câu nệ việc nhỏ!

Bàn tay lại tích tụ sức mạnh, chuẩn bị tấn công!

Đang lúc nguy hiểm, "Nhị ca, không được!" Băng Tịch nhìn thấy vùng vẫy trong mắt Băng Phong đột nhiên lên tiếng, ngăn động tác hắn lại, bảo vệ mạng nhỏ của Bảo Lam!

Thật ra, người không đành lòng nhất chỉ sợ là Băng Tịch thôi!

Khi mới gặp thì hoạt bát, sau đó đó thì xảo quyệt, khuôn mặt tươi cười khi đó đã sớm chinh phục Băng Tịch rồi !

Từ nhỏ thì cô độc là bằng hữu tốt nhất của Băng Tịch, mặc dù có Băng Phong che chở, bản thân không chịu khi dễ gì, nhưng mà Băng Phong luôn luôn bận rộn! Mỗi ngày phải chờ tới đêm khuya, mới có thể gặp mặt ca ca của mình, nói hai câu liền lại phải đi ngủ, ở trong mắt Băng Phong, mình vĩnh viễn là hài tử không lớn cần phải bảo vệ, Băng Phong cũng là cố gắng đem tốt nhất cho Băng Tịch, nhưng mà lòng tự trọng của Băng Tịch bị tổn thương nghiêm trọng! Mình cần không phải là bồi thường vật chất, mà là một khẳng định từ ca ca, cho nên hắn luyện công gấp bội, học tập gấp bội, cố gắng gấp bội, là hi vọng có thể cùng ca ca chia sẻ một chút, để cho ca ca nghỉ ngơi nhiều một chút! Nhưng mà Băng Phong vẫn bận rộn như vậy, thậm chí càng bận rộn hơn!

Đem toàn bộ cô độc giấu vào bên trong, bởi vì, thật sự không muốn để cho ca ca lại tiếp tục làm vỡ nát lòng mình nửa!

Cho nên hắn càng quý trọng Bảo Lam vừa đánh vừa mắng hắn hơn, càng quý trọng Bảo Lam tin tưởng đối hắn, càng quý trọng Bảo Lam không vì thân phận mà thật sự quan tâm chính mình!

Cho nên, sau ba canh giờ đấu tranh ở trong phòng , liền quyết định, nếu bây giờ Bảo Lam vẫn còn thở, mình nguyện ý đi khiêu chiến cứu Bảo Lam!

"Nhị ca, không được, không nên làm như vậy có được không? Chúng ta không làm liên lụy tới người vô tôi!" Băng Tịch khẩn cầu.

"Giao cho đệ, tự lo liệu đi!"

Băng Phong để lại một câu, liền vội vã ra khỏi phòng, ra vẻ bình tỉnh nhưng đổi lại chân thì chạy trói chết. . .