Chương 995
“Không biết các đồng nghiệp tôi đến bằng cách nào, họ liên thủ với nhau muốn kiểm soát người bệnh tâm thần kia nhưng anh ta vô cùng hung ác, có hai người bị anh ta chém bị thương, mọi người không dám xông lên nữa, chỉ có thể lùi vào trong văn phòng đóng cửa lại.”
“Bệnh nhân kia cầm búa đập vào cửa, cũng may cửa văn phòng làm bằng sắt, cửa sổ thủy tinh cũng làm bằng thủy tinh cường lực… Lúc đó bên ngoài cháy, tiếp sau đó, ác mộng bắt đầu…”
Tô Tử Du quét mắt nhìn mấy dòng chữ bên dưới, mồ hôi lạnh không ngừng chảy.
Hân Hân vừa sợ nhưng lại vừa muốn nghe tiếp, cô nhóc ôm cánh tay Túc Bảo thúc giục: “Sau đó thì sao, sau đó thì sao?”
Môi Tô Tử Du run rẩy.
“Cách cánh cửa sổ, tôi nhìn thấy người bệnh tâm thần kia đột nhiên giơ búa lên cứa cổ mình, từng chút từng chút một như đó không phải cổ mình. Anh ta vừa cứa cổ vừa nở nụ cười quỷ quái… Cho đến khi cổ anh ta bị cứa đứt cũng không dừng lại…”
Đọc đến đây Tô Tử Du bị dọa đến mức ném điện thoại sang cho anh mình.
Hân Hân nức nở ôm chặt lấy Túc Bảo: “Thật đáng sợ, vậy nên chúng ta vào đây không phải là cực kỳ mạo hiểm sao?”
Hân Hân chưa từng gặp quỷ nên tưởng rằng các anh đang chơi trò mạo hiểm, cố ý đến bệnh viện tâm thần bỏ hoang để kể chuyện khủng bố dọa người.
Cô bé không sợ, cô bé còn lâu mới sợ, không sợ chút nào!
Tô Hạnh Hân ôm lấy Túc Bảo, lập tức cảm thấy mình can đảm hơn nhiều.
“Sau đó thì sao, tiếp tục đi, anh ba đừng sợ!”
Tô Tử Chiến nhìn mấy dòng cuối cùng trên diễn đàn, lời ít ý nhiều tổng kết.
“Sau đó bệnh viện Đệ Tứ bị cháy lớn, mấy người bị thiêu chết, chủ blog kể lại chuyện này được cứu ra, đội cứu hỏa phát hiện lửa bắt nguồn từ dây điện bị chập.”
Lời tự thuật của chủ blog kia đến đây là kết thúc, bên dưới có rất nhiều người nói anh ta nói dối hoặc sự thật còn đáng sợ hơn nhiều, cậu không tiếp tục đọc.
Tô Hạnh Hân ngơ ngác: “Không còn nữa sao?”
Tô Tử Chiến đưa điện thoại lại cho Tô Tử Du, bình tĩnh nói: “Hết rồi.”
Chỉ cần cậu không để ai nhìn thấy mình bối rối thì cậu vẫn là anh cả bình tĩnh trầm ổn kia!
Vẻ mặt Hân Hân thất vọng, cô bé hừ một tiếng: “Chỉ có vậy?”
Túc Bảo đột nhiên lên tiếng: “Mọi người nghe xem, có tiếng động.”
Mấy đứa nhỏ lập tức im lặng, cuối hành lang trong bệnh viện vắng vẻ dường như truyền đến tiếng cười quái dị mơ hồ.
Có tiếng cười ngây thơ của đứa nhỏ, giống như đang chơi một trò chơi gì đó rất thú vị vậy.
Có tiếng cười ha ha già nua, còn có cả tiếng cười mạnh mẽ của đàn ông độ tuổi trung niên và tiếng cười khẽ của phụ nữ trẻ.
Tô Tử Chiến cứng người, Tô Tử Du cảm thấy da đầu tê dại, tóc trên đỉnh đầu dựng ngược lên trời.
Hân Hân không hiểu gì: “Cái gì chứ, đâu có gì nha!”
Kỷ Trường buồn chán khoanh chân ngồi trên không trung, chống cằm nói: “Cô hồn dã quỷ mà thôi, Tiểu Túc Bảo, thu thập chúng hết đi.”
Cô hồn dã quỷ phổ thông không cần phải chú ý đến nhưng mấy thứ có hại đến con người thì không thể không thu.
Túc Bảo: “Vâng ạ.”
Cô bé chạy vào bên trong không chút nghĩ ngợi.