Chương 992
Nhưng… ‘người’ trước mặt cậu chẳng những còn cả đầu lẫn thân, mà còn đang cầm rìu trong tay rồi cười với cậu.
Lúc này, Tô Tử Chiến vốn luôn bình tĩnh bỗng co cẳng bỏ chạy, lộ ra vẻ hoảng loạn như bao đứa trẻ khác.
Em gái…. cứu anh!
Kẻ sát nhân biến thái!
Tiếng rìu kéo lê trên sàn vẫn vang lên ngay sau lưng, Tô Tử Chiến dốc hết sức lao về trước, cậu cảm giác như đã chạy ba km, nhưng không rõ tại sao cậu vẫn không thoát khỏi hành lang này.
“Hờ hờ….” Tiếng cười ghê rợn của kẻ kia bỗng vang lên sau lưng Tô Tử Chiến.
Tô Tử Chiến vô thức quay người lại, chỉ thấy ‘người’ kia đã sáp tới gần, cười đến là quỷ dị: “Ta bắt được ngươi rồi!”
Nó giơ chiếc rìu lên cao, ngẩng đầu, nhưng cái cổ không đỡ nổi thân thể nên cả người nó nghiêng đi, nét dữ tợn lập tức xuất hiện trong mắt nó.
“Chuột chết, chém chết, chém hết!”
Tô Tử Chiến thầm mắng đồ thần kinh rồi nện mạnh một quyền.
Bốp một tiếng, cái đầu của ‘người’ kia bị đánh bay.
Đầu nó lăn long lóc ra rìa hành lang.
Mấy nhóc Túc Bảo vừa quay trở ra thì trông thấy cái đầu quỷ lăn đến bên chân Tô Tử Chiến.
“…!!”
Tô Tử Du á lên một tiếng, lập tức nấp sau lưng Túc Bảo.
Sau đó cậu vội vàng sờ vào ba lô, trang bị… trang bị của cậu!
Kết quả là, chiếc nồi sắt bị mắc kẹt trong miệng ba lô nên không thể lấy trang bị ra.
Tô Tử Du vội đập ba lô.
Hóa ra ban nãy, khi Túc Bảo đuổi theo vào trong, âm thanh kia lại biến mất, cả bệnh viện chìm trong yên lặng.
Kỷ Trường kêu Túc Bảo tự tìm con quỷ hung dữ theo cách của bé, thế nên Túc Bảo vừa bấm tay bói quẻ vừa chạy vào trong.
Tô Tử Du nhắc nhở Túc Bảo dùng la bàn bát quái, lúc đó Túc Bảo mới nhớ ra bé còn kỹ năng đặc biệt, lập tức triệu hồi la bàn, cuối cùng tìm được quỷ hung dữ khi chạy vòng trở ra.
Quỷ hung dữ bị rơi mất đầu nhưng thân thể không bị ngã xuống, chiếc rìu trong tay nó vẫn chặt chém hung hăng loạn xạ.
Nét mặt của cái đầu rớt dưới đất cũng đồng thời trở nên hung dữ.
Tô Tử Chiến thấy cả người ớn lạnh và nặng trĩu, cậu vốn muốn chạy về phía Túc Bảo, nhưng không rõ tại sao, động tác của cậu bỗng trở nên cứng ngắc, chỉ biết tránh lưỡi rìu một cách vụng về.
Thấy ‘người’ mất đầu vẫn có thể chặt chém trước mặt, cuối cùng thì Tô Tử Chiến cũng rút ra kết luận về vấn đề mà cậu hồ nghi ban nãy – Đây không phải người, mà là một con quỷ!
Đúng lúc nó, Tô Tử Chiến trông thấy Túc Bảo lao tới.
“Anh cả đừng sợ! Túc Bảo đến đây!”
Túc Bảo hét lên một tiếng rồi tung ra ba lá bùa vàng, chặn chiếc rìu suýt đâm trúng Tô Tử Chiến.