Chương 989
Hân Hân chạy đến hưng phấn nói: “Bày hàng bán vỉa hè sao, chúng ta bán gì vậy? Chị sẽ giúp em thu tiền!”
Tô Tử Tích cúi đầu nhìn kem ốc quế, phiền não không hiểu vì sao kem ốc quế lại tan nhanh hơn tốc độ cậu ăn.
Tô Tử Chiến nhíu chặt mày, cậu luôn cảm thấy có gì đó không tốt sắp xảy ra…
Kỷ Trường bay theo tới nơi thì trông thấy Túc Bảo đang nhoài người trên đất vẽ bùa quỷ.
Là bùa quỷ thật.
Chẳng biết có phải vì lo lắng ma quỷ không dám tới hay không, Túc Bảo còn còn bày một sạp hàng rong ngay trước cửa phòng khám.
Hành lang của bệnh viện vắng tanh, chỉ còn thấy bàn phân loại, các dãy ghế nhôm dài, phòng khám ngoại trú, v.v.
Sạp bán hàng của Túc Bảo đặt ở khu vực vắng vẻ này vì trong phòng và xung quanh vẫn có vài quỷ hồn dật dờ.
Mặt Tô Tử Du và Tô Tử Chiến cứng đờ.
Tô Tử Chiến: Chờ chút, mấy ‘người’ bỗng nhiên xuất hiện này là người hay quỷ thế?
Cậu không khỏi nhớ tới con búp bê cười ranh mãnh đã lao về phía cậu ở ‘ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân’ lần trước.
Tô Tử Du: Cứu với, lại -lại- lại thấy quỷ rồi!
Quả nhiên, chỉ cần đến nơi có quỷ và đứng cạnh Túc Bảo thì nhìn thấy quỷ là chuyện quá dễ dàng!
Đây có lẽ là từ trường truyền lực từ giữa các vật thể vật lý… Trong vật lý có định luật vạn vật hấp dẫn với nội dung như sau: Hai vật bất kỳ trong tự nhiên đều hút lẫn nhau. Mối quan hệ giữa con người với nhau cũng không ngoại lệ…
Nếu tuân theo quy luật này thì có lẽ con người và ma quỷ cũng thế, Túc Bảo là trung gian giữa cậu và quỷ hồn…
Trong đó có những hạt bức xạ từ trường, giả định các hạt…
Tô Tử Du điên cuồng suy nghĩ.
Cậu cảm khái, Túc Bảo luôn có cách giải quyết vấn đề, quả không hổ là em gái cậu.
Chỉ cần dựng một quầy hàng trên vỉa hè đã có thể thu hút tất cả quỷ hồn rồi tóm cổ cả bọn.
Hân Hân lại tưởng đang chơi trò chơi trẻ con nên chơi rất hăng: “Bán bùa nè bán bùa nè! Có ai đến đây mua lá bùa siêu năng lực của chúng tôi không nào?”
Cuối cùng thì Tô Tử Tích cũng ăn kem xong, cậu đứng sau Túc Bảo, vừa ngẩng đầu đã trông thấy rất nhiều người vây quanh bé.
Kỳ lạ, sao tự dưng lại có lắm người thế nhỉ?
Tô Tử Tích sững sờ.
Cây bút trong tay Túc Bảo như nhảy múa.
“Ôi, bận quá bận quá…” Túc Bảo nói.
“Dì y tá, dì nói muốn gì ạ? Bùa hoa đào! Đây… dì cúi đầu xuống!”
Túc Bảo duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra, dán một lá bùa lên trán nữ quỷ.
Nữ quỷ lấy ra một xấp tiền âm phủ.
Túc Bảo lắc đầu: “Dì ơi, con không dùng được tiền này, dì kêu người nhà của dì trả tiền cho con nha! Số tài khoản của con là… ừm….”
Túc Bảo vung vẫy thẻ ngân hàng của bé trước mặt quỷ hồn: “Dì nhớ kỹ chưa?”