Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 972




Chương 977

Sách nơi đó bán vô cùng thoát tục, theo lời chủ quán thì tất cả đều do anh ta viết.

Mộc Quy Phàm khịt mũi coi thường… Sau đó anh mua quyển mười lời khuyên khi gặp quỷ này.

“Cầm ô đen trong hành lang, không được quay đầu lại, đi thẳng về phía trước…”

Mộc Quy Phàm: “…”

“Dang rộng hai chân, cúi đầu nhìn qua háng…”

Mộc Quy Phàm: “…”

Ngây thơ.

Đúng lúc này bút trong tay anh “đột nhiên” rơi xuống.

Mộc Quy Phàm cúi người xuống nhặt… thuận tiện nhìn phía sau lưng qua háng.

Không có gì.

“Hừ, quả nhiên là đạo sĩ giả.”

Mộc Quy Phàm lắc đầu, anh cất bút đi, không biết có phải do anh ảo giác hay không mà anh luôn cảm thấy ngòi bút hơi nhúc nhích.

Mộc Quy Phàm đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Anh rất trấn định đứng lên, ra ngoài phòng, đi thẳng đến phòng Túc Bảo.

Sau đó nằm xuống.

Vừa nằm xuống đã yên tâm.

Quả nhiên chất lượng giường của bé ngoan là tốt nhất.

Túc Bảo xoay người đụng trúng anh.

Bé mơ màng nói: “Ba?”

Mộc Quy Phàm thấp giọng đáp: “Ừm, ba lo cho con nên đến xem, con ngủ đi.”

Tiểu Túc Bảo chỉ cảm thấy thật kì lạ.

Từ lâu bé đã có thể đi ngủ một mình rồi.

Sao ba đột nhiên lại lo cho bé vậy?

Nhưng bé buồn ngủ quá, bé không quan tâm chuyện khác, ôm Mộc Quy Phàm ngáy o o.

Cảm nhận được cánh tay và chân nho nhỏ trên người mình, Mộc Quy Phàm lập tức cảm thấy như được dán bùa trừ tà, vấn đề gì cũng biến mất.

Anh nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trước cửa phòng đột nhiên xuất hiện một dấu chân.

Dường như nó kiêng kị thứ gì đó nên nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.

Mộc Quy Phàm ngủ một chốc đã tỉnh giấc, lúc này đã là năm giờ sáng.

Hàng ngày anh thường tỉnh dậy vào giờ này, sau đó chạy bộ một vòng, khoảng bảy – tám giờ sẽ về nhà ăn sáng rồi đến đội.

Túc Bảo lại hay tỉnh giấc sau tám giờ sáng nên Mộc Quy Phàm không có thời gian ở bên bé nhiều.

Nhưng đây là sự đồng hành tối đa mà anh tranh thủ từng phút từng giây mới có được.

Đôi khi Mộc Quy Phàm muốn đánh thức Túc Bảo, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi….

Con gái mà, bánh bèo chút cũng chẳng sao.

Bà cụ Tô nói rất đúng, ngủ đủ giấc mới có thể mau lớn.