Chương 966
Mộc Quy Phàm: “…”
Anh cười nhạo: “Bao nhiêu tuổi rồi còn chạy về nhà mách mẹ vậy.”
Tô Nhạc Phi: “…”
Tức thật, cãi nhau lại còn không cãi nổi, đánh càng không đánh lại được.
“Bây giờ anh làm đi! Nói mồm không thì làm được gì!” Tô Nhạc Phi cười lạnh.
Mộc Quy Phàm: “Đếm đi.”
Dứt lời anh bắt đầu liên tục chống đẩy.
Mộc Quy Phàm rèn luyện liên tục trong thời gian dài và chịu sự huấn luyện cường độ cao trong quân đội, đối với anh mà nói, chống đẩy không là gì.
Vừa rồi cãi nhau long trời lở đất với Tô Nhạc Phi cũng đủ để anh nghỉ ngơi.
Bắt đầu lại lần nữa, tốc độ không kém tốc độ giây là bao.
Tô Nhạc Phi mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Đúng là…
Mười sáu phút trôi qua, Mộc Quy Phàm đã làm xong một ngàn cái còn lại.
Trong chiến tranh, tỉ lệ sống sót của binh sĩ có thể lực tốt cao hơn binh sĩ yếu chừng 30%.
Khi Mộc Quy Phàm vẫn còn ở trong đội huấn luyện, nửa tiếng họ có thể hoàn thành hơn 1900 cái nằm ngửa bật dậy hoặc hơn 1600 cái chống đẩy.
Đối với người thường mà nói, đây là kiểu huấn luyện họ sẽ không thể hoàn thành được, nhưng đối với họ thì đây lại là những bài tập luyện bình thường. Dù sao chiến tranh tàn khốc, phải bảo vệ được mạng mới làm được những chuyện khác.
Mộc Quy Phàm vỗ tay đứng lên: “Mười sáu phút, 1000 cái.”
Anh khinh miệt nhìn Tô Nhạc Phi, vỗ bả vai anh ấy một cái.
Không nói gì nhưng như đã nói hết.
Để lại Tô Nhạc Phi ngồi yên tại chỗ liêu xiêu trong gió.
Anh không tin, chắc chắn Mộc Quy Phàm đang cậy mạnh!
Ngược lại anh muốn xem xem lát nữa Mộc Quy Phàm ăn cơm có run tay không…
Trên bàn ăn, Túc Bảo đang thưởng thức tô bún vịt.
Bên cạnh cô bé là chiếc bát mà trước đây thường chuẩn bị cho Tô Cẩm Ngọc.
Bây giờ Tô Cẩm Ngọc không còn ở đây nữa nhưng Túc Bảo vẫn chia một nửa phần mỳ cho mẹ mình.
Thấy Mộc Quy Phàm bước vào, Túc Bảo bèn bưng bát mỳ này tới trước mặt anh.
“Ba, ăn mỳ đi ạ!”
Mộc Quy Phàm không kiêng kỵ gì, bưng bát lên, vừa toan ăn thì chợt thấy mặt Túc Bảo dính chút hành lá.
Anh lấy khăn giấy lau mặt cho cô bé.
Tô Nhạc Phi nhìn chằm chằm —
Chỉ thấy Mộc Quy Phàm chuẩn bị cầm đũa ăn rồi tay anh bỗng khựng lại, anh đứng dậy lấy một cuộn hoa cho Túc Bảo.
Hai mắt Tô Nhạc Phi nhìn theo tay Mộc Quy Phàm.