Chương 944
Cô ta cứ ngồi trên ghế sofa như vậy, mắt chăm chú nhìn bàn trà nhỏ trước mặt.
Túc Bảo theo ba bé đi mua một bó hoa và trái cây để chuẩn bị vào viện thăm Cố Thịnh Tuyết.
Ngày thường Mộc Quy Phàm lái chiếc xe việt dã này rất nghênh ngang, nhưng hôm nay có Túc Bảo nên anh chạy xe vô cùng cẩn thận.
Dẫu vậy, xe anh vẫn đụng phải xe của người khác ở ngã tư.
Mộc Quy Phàm hạ cửa kính xe xuống.
Một cô gái đi giày cao gót vội vàng bước xuống chiếc xe điện, rối rít nói: “Xin lỗi, xin lỗi!”
Cô gái này chính là cô gái nghịch di động nửa đêm, vì sắp muộn giờ làm nên phóng xe nhanh quá, chẳng ngờ lại đụng phải người khác.
Cô gái thầm than: Hỏng bét!
Nhìn qua cũng biết chiếc xe của Mộc Quy Phàm rất đắt đỏ, ít nhất cũng vài triệu tệ.
Có bán cô ấy đi cũng chẳng đền nổi!
Cô gái như bị sét đánh giữa trời quang, lúc này cửa kính chiếc xe đắt đỏ bỗng hạ xuống, một cô bé ló đầu ra.
“Chị ơi, cẩn thận chút nha!” Túc Bảo nhìn âm khí đang vờn quanh người cô gái, nói: “Chị, ngày nào chị cũng thức khuya à? Thức khuya không tốt đâu, đi trên đường nhất định phải chú ý an toàn.”
Đầu cô gái ông ong, cô ấy vô thức nói: “Cảm…. cảm ơn…”
Túc Bảo còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ vẫy tay: “Lần sau gặp lại, tạm biệt.”
Nghe Túc Bảo nói vậy, Mộc Quy Phàm lập tức lái xe rời đi.
Xe bị đụng như vậy chỉ như trầy xước da thôi, người không bị sao là được rồi, anh không coi trọng chiếc xe lắm.
Chỉ có cô gái đứng như trời trồng, ngẩn ngơ như đang nằm mơ…
Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo vào viện.
Đến khoa ngoại lầu hai mươi, ngoài hành lang có một số người đang lướt điện thoại.
[Một cô bé giận dữ mắng người mặc kimono…. Để phá hỏng lễ cúng tế, cô bé này đã đập nát búp bê yêu quý của những cô gái khác…]
Nghe được tin tức phát ra từ điện thoại, Mộc Quy Phàm khẽ nhướn mày, đúng là video vu khống!
Quả nhiên, người đang xem video nói: “Chả hiểu sao cư dân mạng lại khen con bé kia, theo tôi thấy thì người khác mặc gì chả liên quan tới nó, đã vậy nó còn đập vỡ búp bê của người khác nữa chứ… Không biết tại sao, tôi luôn không ưa loại trẻ con này chút nào!”
Người ngồi bên cạnh cũng nói: “Đúng đấy, hồi trước tôi mặc đồ mình thích lên phố cũng bị người khác chỉ trỏ, ghét nhất cái loại mượn danh nghĩa yêu nước để chỉ trích người khác!”
Mộc Quy Phàm chau mày.
Túc Bảo ôm cổ anh, nói: “Ba ơi mau đi thôi, mau đi thôi!”
Nghe thấy người khác hiểu lầm mình, tiểu Túc Bảo hoàn toàn không bận tâm nữa rồi.
Khi trước bé đã nói, mặc đồ mình thích không sai, thích mặc gì là tự do của mỗi người. Nếu mấy anh chị kia mặc trang phục của kẻ thù khi đi tàu điện ngầm hay đến công viên thì bé đã chẳng nói gì.
Có điều, mặc trang phục của kẻ thù ngay trước miếu thờ Thành Hoàng Gia thì không ổn. Đến giờ Túc Bảo vẫn không thấy mình sai chỗ nào, bé vững lòng với suy nghĩ của mình.
Thứ hai…..