Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 92




Chương 92

Ban ngày ban mặt, Vệ Uyển và mẹ cô ta bị dọa vỡ mật, hoang mang rối loạn chạy đến ký túc xá, thấy người đến người đi náo nhiệt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Xoay người nhìn lại, cái túi màu trắng trắng kia đang bay theo hai người bọn họ.

Tóc gáy Vệ Uyển dựng thẳng, một hơi chạy tới văn phòng Tô Tử Lâm, nhào vào khóc lóc.

“Tử Lâm!”

Tô Tử Lâm đang mang theo Túc Bảo xem bản vẽ, thấy Vệ Uyển vọt tới, muốn nhào vào trong ngực mình.

Tô Tử Lâm không khỏi nhíu mày, lui về phía sau hai bước.

Vệ Uyển vốn đã chuẩn bị sẵn sàng nhào vào trong lòng Tô Tử Lâm, anh lùi về phía sau, khiến cô ta trực tiếp ngã nhào xuống đất, máu mũi chảy ra.

Vệ Uyển bịt mũi, chật vật đứng lên, oán hận nói: “Tô Tử Lâm, anh……”

Nhân viên đi ngang qua cũng không khỏi tò mò, rướn cổ muốn nhìn vào trong phòng làm việc.

Bà ngoại Hân Hân vội vàng lấy khăn giấy ra: “Này này, làm cái gì vậy, Tiểu Uyển là vợ con mà, nào có đạo lý vợ nhào tới lại tránh ra!”

Tô Tử Lâm không biết nói chuyện, nói thẳng: “Loại yêu thương nhung nhớ này thì thôi đi, tôi không cần.”

Vệ Uyển cảm thấy cực kỳ mất mặt, cái gì gọi là yêu thương nhung nhớ, nói như cô giống như những người phụ nữ bên ngoài câu dẫn chồng người ta vậy!

Nhưng dù bất mãn cô ta cũng chỉ có thể đè nén cơn giận, cô ta không thể để cho người khác biết cô ta và Tô Tử Lâm tình cảm bất hòa, ở chỗ này cãi nhau chỉ làm cho cô ta càng thêm mất mặt…

Vệ Uyển nhìn về phía Túc Bảo, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt bàn đang vẽ một bức tranh.

Trên bức tranh Túc Bảo phác họa một người, tuy rằng bức tranh có chút giống nhân vật hoạt hình…

Nhưng không hiểu sao lại khiến cô ta nhớ tới cái chết của Lý Mai vào năm năm trước ở công trường!

Lưng Vệ Uyển phát lạnh từng cơn……

Túc Bảo ngồi ở trên ghế, hết nhìn Tô Tử Lâm, lại cẩn thận liếc trộm Vệ Uyển.

Trên mặt mợ hai càng ngày càng đáng sợ, bóng đen đã che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, so với quỷ còn đáng sợ hơn…

Túc Bảo khép tay lại, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, tình hình mợ hai như thế nào!”

Kỷ Trường lắc đầu: “Hết thuốc chữa rồi, có thấy phân trên mặt cô ta không? Xem ra đã bị Lý Mai ám rồi.”

Túc Bảo lập tức liếc mắt một cái, hạ giọng nói nhỏ: “Làm gì có phân, chỉ có chút thối thôi!”

Vệ Uyển nhìn Túc Bảo và con Vẹt thì thầm với nhau, còn nghe Túc Bảo nhắc đến ‘cứt’ và ‘thối’, sắc mặt cô ta càng không nhịn được……

Vừa rồi quá sợ hãi, cô ta không chú ý đến bị phân gì ập lên mặt…..

Vệ Uyển cảm thấy ghê tởm, vội vã vọt vào toilet rửa mặt.

Tô Tử Lâm lạnh lùng nhìn bà ngoại Hân Hân, lạnh giọng hỏi: “Hai người tới đây làm gì?”

Bà ngoại Hân Hân thở dài: “Tử Lâm à, nghe mẹ khuyên một tiếng, Tử Tích và Hân Hân đã lớn như vậy rồi, các con không thể ly hôn được!”

“Vợ chồng ầm ĩ náo loạn bình thường, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, bình thường con cũng thường xuyên về nhà nhé…”