Chương 920
“Tà thuật của những người đó xuất phát từ học thuyết m Dương của Long quốc. Dưới thời Xuân Thu, học thuyết m Dương và Kỳ Môn Độn Giáp mới được trao cho những khái niệm chính thống, cuối cùng đã trở thành một trường phái học thuật riêng biệt, lịch sử gọi đó là m Dương gia.”
Tô Tử Du kinh ngạc hỏi: “ Âm Dương gia, Âm Dương sư? Đó chẳng phải những thứ thuộc về nước hàng xóm sao?”
Kỷ Trường lạnh lùng nói: “Bây giờ nhắc tới khởi nguồn của Âm Dương sư, gần như tất cả những người trẻ nhất là những đóa hoa của Tổ quốc đều nghĩ thứ này xuất phát từ Doanh quốc, nhưng thực ra lão tổ tông lại là người Long quốc ta.”
 m Dương gia là trường phái học thuật chính thống thời Xuân Thu, sau khi được truyền bá vào Long quốc thì đã dung hợp văn hóa của chính bọn họ với Kỳ Môn Độn Giáp và m Dương Ngũ Hành rồi dần dần hình thành hai trường phái quan trọng của thuật phong thủy, một chính một tà.
“Nhắc về thuật Âm Dương, tổ tiên ta nhấn mạnh tính đúng sai, trắng đen rõ ràng. Lấy chính đạo để bày bố pháp trận, dùng tinh tượng để đoán dữ lành, những năng lực này nên dùng để cứu đời cứu người. Nhưng tà giáo bên kia vì để tu luyện đến cảnh giới tối cao mà bất chấp thủ đoạn, họ có thể sử dụng mọi thứ vì mục đích của mình, thế nên với họ không tồn tại thiện ác.”
Một người không có thiện ác, không phân biệt được trắng đen, chỉ biết sống vì bản thân mình là người cực kỳ đáng sợ.
Bởi thế bọn họ mới nói mình mượn vận nước mà không phải là trộm vận nước.
Nhìn Tô Tử Du và Túc Bảo mở to hai mắt, hồn nhiên ngây thơ.
Kỷ Trường chốt lại vấn đề, hắn nói: “Tóm lại nếu mấy đứa gặp phải bọn họ thì phải cẩn thận tuyệt đối, biết chưa?”
Túc Bảo phồng má gật đầu.
Tô Tử Du còn rất nhiều thắc mắc nên dồn dập hỏi: “Chúng ta còn gặp lại bọn họ ư? Bọn họ hung ác đáng sợ đến vậy liệu chúng ta có cần tiếp tục điều tra vụ án búp bê không? Nếu chúng ta không điều tra nữa, vậy thì bọn họ có tiếp tục hành động không? Họ sẽ hại người chăng? Có chết người không? Có…”
Kỷ Trường giật giật khóe miệng, hắn dựng hai ngón tay lên, một tấm bùa vàng chợt xuất hiện trong hư không. Hắn tiện tay dán bùa khóa kín miệng Tô Tử Du.
Tô Tử Du: “?”
Tại sao cậu muốn nói chuyện nhưng lại không nói được vậy kìa?
Tô Tử Chiến mím môi: “Ăn cơm đi đã.”
Cậu lấy thực đơn tới, hỏi: “Muốn ăn gì?”
Túc Bảo giơ tay: “Anh ơi, em muốn ăn kem, bánh ngọt nhỏ, kẹo mè, bánh bí ngô…”
Tô – gia trưởng – Tử Chiến không cần suy nghĩ đã từ chối ngay: “Không được.”
Tô Tử Du nhìn thực đơn: “Đều là món cay.”
Túc Bảo nghiêng đầu nhỏ sang, là món cay hết à?
Đều là món yêu thích của mẹ.
Bé giơ bàn tay nhỏ ra chỉ loạn vào hình ảnh minh họa đồ ăn: “Món này, món này, cả món này nữa…”
Tô Tử Du: “…”
Tô Tử Chiến hỏi: “Chắc chắn chưa? Mấy món này đều cực kỳ cay đó.”
Túc Bảo nhớ tới lần ăn cay trước, bé che mông lại theo bản năng.
“Thế… Thế bỏ ít ớt thôi được không…?”