Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 917




Chương 918

Tô Tử Du nói tiếp: “Sư phụ của em ở đâu?”

Túc Bảo đáp: “Sư phụ đưa mẹ đi đầu thai, giải quyết chuyện hậu sự rồi ạ.”

Tô Tử Du buông lời oán giận: “Vẫn chưa trở lại nữa sao? Không phải anh cố ý đâu nhưng sư phụ của em đúng là vị sư phụ vô tư nhất mà anh từng gặp đấy, cứ dăm ba bữa là lại chẳng thấy bóng dáng đâu… ồ, không thấy bóng quỷ…”

Cậu nhỏ giọng lải nhải, như sợ Kỷ Trường sẽ bỗng dưng xuất hiện vậy, còn ôm tay áp sát lại gần Túc Bảo.

Hai mắt đảo quanh bốn phía.

Đáng tiếc, ngay sau đó, một giọng nói mỉa mai vang lên từ phía trên đầu cậu: “Tiểu Tử Du à, có phải nhóc ở trần gian đến phát chán rồi không? Nếu đã ở chán rồi thì sư phụ có thể dẫn nhóc tới âm phủ một chuyến, mở mang tầm mắt…”

Tóc tai Tô Tử Du tức khắc dựng đứng hết lên, miệng lắp ba lắp bắp: “Sư… sư phụ phụ phụ phụ!”

Kỷ Trường hừ nhẹ một tiếng, gật đầu: “Con trai ngoan.”

Túc Bảo: “?”

Sao anh trai nhỏ lại biến thành con trai của sư phụ rồi?

Tô Tử Chiến bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn Tô Tử Du, lại nhớ tới cái máy ảnh mà cậu sáng chế.

Sau đó đột ngột liên tưởng đến con búp bê geisha mặt mày trắng bệch mà mình vừa thấy ban nãy trong xưởng búp bê…

Sau lưng Tô Tử Chiến chợt đổ đầy mồ hôi lạnh, chẳng lẽ ban nãy không phải có người đứng sau điều khiển búp bê mà là do búp bê tự cử động?

Nụ cười quỷ dị trên gương mặt búp bê… đừng nói là cậu đụng trúng quỷ đó nha??

Gặp quỷ thật rồi hả?

Nghĩ đến đây, cả người Tô Tử Chiến trở nên cứng đờ, ngón tay chuẩn bị bấm số gọi cho Tô Nhất Trần cũng dừng lại, mãi mà không chịu ấn xuống.

Phản ứng của Tô Tử Chiến cũng thật quái lại, nếu nói cung phản xạ của cậu không theo kịp thì không đúng, rõ ràng lúc đó phản xạ của cơ thể đã nhanh hơn sự phân tích của não bộ nên cậu mới làm ra hành động xông lên đá bay nữ quỷ.

Nhưng nếu bảo phản xạ của cậu rất nhanh nhạy thì đến tận bây giờ, cậu mới muộn màng phát hiện có thể bản thân đã gặp phải quỷ…

Túc Bảo thổi phù phù ly nước cho bớt nóng, sau đó bưng ly lên bằng cả hai tay, nhấp môi uống từng ngụm nước, rồi vui vẻ hỏi: “Sư phụ, có phải mẹ con đi đầu thai rồi không?”

Kỷ Trường: “Ờ… Có lẽ là đi rồi…”

Tại sao lại nói là “có lẽ”, bởi vì Tô Cẩm Ngọc thường xuyên làm ra nhưng hành động không giống người thường, hậu quả là chọc cho Mạnh Bà tức đến nổ phổi.

Nghe sư phụ kể lại, Túc Bảo trợn trừng hai mắt: “Mẹ thật sự đòi thêm một chén nữa ạ?”

Kỷ Trường gật đầu, đáp: “Công thức nấu canh Mạnh Bà ngày nay chính là công thức đã được lưu truyền từ mấy chục nghìn năm trước, đúng là có hơi cũ kỹ rồi…”

Canh Mạnh Bà không phải lúc nào cũng giống y như nhau, mà cũng sẽ thay đổi theo thời thế.

Hồi Túc Bảo còn là Tiểu Diêm Vương đã từng đẩy người được chọn kế nhiệm chức Mạnh Bà lên trước thời hạn.

Canh Mạnh Bà dùng tám giọt lệ làm chất dẫn, giọt lệ thứ nhất là khi sinh ra, giọt thứ hai là lúc về già, giọt thứ ba là khi đau khổ, giọt thứ tư là lúc hối hận, giọt thứ năm là khi tương tư, giọt thứ sau là lúc đau ốm, thứ bảy là khi ly biệt và cuối cùng, thứ tám chính là giọt lệ khi đau lòng của Mạnh Bà.