Chương 913
Cô đặt ngón tay lên miệng búp bê, giọt máu nhanh chóng bị búp bê hấp thụ, sau đó môi nó chuyển sang màu đỏ son.
Người đàn ông nhìn Túc Bảo hau háu: “Em gái, em nói linh tinh gì thế? Dù người khác luôn có thành kiến với nghề nghiệp của tụi anh, nhưng tụi anh không làm mấy chuyện kinh khủng vậy đâu!”
Túc Bảo nghiêng đầu, cười ngây thơ nói: “Hóa ra là vậy, con xin lỗi ạ!”
Dường như câu hỏi của bé ban nãy chỉ là lời vô ý của trẻ con.
Tô Tử Chiến dứt khoát bế Túc Bảo lên, nói: “Về thôi em!”
Người đàn ông gác công việc đang làm lại, nói: “Phòng làm việc của tụi anh hiếm khi có người tới, hai em đến để đặt làm búp bê à? Để anh đưa hai em đi xem chất lượng vật liệu nơi này nhé!”
Tô Tử Chiến từ chối: “Không cần đâu ạ!”
Túc Bảo ôm cổ Tô Tử Chiến, thầm thì: “Anh ơi, chúng ta xem thêm nha!”
Tô Tử Chiến nhíu mày.
Vì lý do an toàn, cậu lặng lẽ ấn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay.
Có một chiếc chuông báo động được giấu dưới đồng hồ, nếu trong 5 phút nữa cậu không ấn chuông tiếp thì chuông báo động sẽ tự động gửi vị trí của cậu cho cảnh sát.
Người đàn ông nói: “Đến cũng đến rồi, đi xem thử nào!”
Anh ta kéo Túc Bảo và Tô Tử Chiến qua một bên, giới thiệu: “Đây là Trinh Trinh- Thợ thủ công của phòng sản xuất, cô ấy chuyên làm búp bê BJD, từng du học nước ngoài về đấy!”
Túc Bảo vẫy tay: “Chào chị Trinh Trinh, chị là người đã làm Yêu Yêu cho chị Thất Thất phải không ạ?”
Tô Tử Chiến: “…”
Túc Bảo đang nói gì thế này?
Trinh Trinh hơi ngạc nhiên, khẽ đặt con dao trong tay xuống, cười dịu dàng nói: “Hai em là bạn của Cố tiểu thư à? Sao lại tự đến đây, phụ huynh của hai em đâu?”
Túc Bảo ôm Tô Tử Chiến nói: “Ở đây ạ!”
Tô Tử Chiến nói: “Tụi em định đặt làm một con búp bê nên tới đây xem thử!”
Trinh Trinh gật đầu: “Vậy hai em cứ xem đi nhé, hồi nãy chị bất cẩn làm đứt tay, chị đi xử lý vết thương chút nha!”
Túc Bảo gật đầu.
Sau khi Trinh Trinh rời đi, Túc Bảo thoát khỏi vòng ôm của Tô Tử Chiến, nhặt một con búp bê trên bàn lên xem.
Búp bê chưa được ghép mắt vào mặt, đôi mắt còn đang được làm trên chiếc thớt màu xanh lá cây.
Từ lúc vào phòng sản xuất, Tô Tử Chiến vẫn luôn nhíu mày, cậu nhìn về phía bàn làm việc. Ngoài búp bê trên tay Túc Bảo thì trên bàn còn có hai búp bê, một con nhắm mắt, một con có mái tóc dài màu đen buông xõa.
Con búp bê tóc đen đang mở to hai mắt, mắt nó chưa được tô vẽ, trông trống rỗng đến lạ thường.
Tô Tử Chiến ngẩng đầu, chợt phát hiện ra điều bất thường.
Chẳng biết từ lúc nào, ba nhân viên ở phòng sản xuất đã biến mất, chỉ còn lại cậu và Túc Bảo.
Cánh cửa kính đã bị khóa.
Tô Tử Chiến: “….”