Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 891




Chương 892

Thế mà cô nhóc vẫn không biết hối hận, vừa soi gương vừa vui vẻ hỏi: “Bà nội ơi, trông có đẹp không ạ?”

Bà cụ Tô ngửa mặt lên trời rơi nước mắt.

Bà gian nan bấm tay tính toán, năm nay Hân Hân hơn năm tuổi, đôi khi trẻ con không hiểu chuyện, thích tự cắt tóc của mình, lúc Ngọc Nhi hai ba tuổi cũng từng như thế.

Nhưng mà Hân Hân đã năm tuổi rồi á, chắc… chắc thẩm mỹ của cô nhóc này khá ‘đặc biệt’.

Về phần Túc Bảo… Túc Bảo còn đỡ, dẫn bé đến thầy Tony vẫn cứu được.

Mí mắt bà cụ Tô giật giật: “Có bé gái nào để đầu tóc như vậy không? Hai đứa… Hai đứa ra đây hết cho bà!”

Túc Bảo và Hân Hân ngoan ngoãn cúi đầu ra ngoài, quen cửa quen nẻo đứng ở hành lang.

“Ai là người bắt đầu?” Bà cụ Tô hỏi.

Hân Hân dũng cảm tiến lên, giơ tay: “Con! Là con ạ!”

Túc Bảo vội vã xua tay: “Không đúng, không đúng, là Túc Bảo nói muốn cắt tóc ngắn trước.”

Bà cụ Tô tức giận đến mức bật cười, dứt khoát rút điện thoại chụp hai tấm, gặp chuyện thì cố gắng đừng hốt hoảng, trước tiên hãy lấy điện thoại ra chụp lại đăng lên vòng bạn bè.

Tách tách…

Hình ảnh hai chị em chột dạ đứng ngoài hành lang với mái tóc cắt lởm chởm như chó gặm đã được lưu giữ vĩnh viễn.

Bà cụ Tô gửi ảnh chụp vào nhóm gia đình, nhóm chat lập tức bùng nổ.

Tô Nhất Trần: [?]

Tô Tử Lâm: [?]

Tô Dĩnh Nhạc: [Phun cà phê.jpg]

Tô Lạc: […]

Tô Nhạc Phi: [Đây là kiểu tóc hot trend năm nay à?]

Tô Ý Thâm: [Trả lại bé cưng ngoan ngoãn đáng yêu cho tôi.jpg]

Mộc Quy Phàm: [Không tệ, cá tính lắm.]



Bà cụ Tô cất điện thoại, đầu nhức nhức định giơ tay xoa mi tâm nhưng nghĩ đến gương mặt vừa trang điểm kỹ lưỡng của mình nên lại thôi, bất lực buông tay: “Đi thôi, đi cắt tóc.”

Một tiếng sau, từ cửa hiệu cắt tóc đi ra một bé trai và một bé gái tóc ngắn.

‘Bé trai’ là Hân Hân, dáng vẻ hỉ mũi chưa sạch, tóc cắt rất ngắn, trông y hệt đầu đinh.

Bé gái là Túc Bảo, thầy Tony cố gắng xoay chuyển tình thế, cắt cho bé con một kiểu tóc ngắn vô cùng đáng yêu.

Sau khi về nhà tắm rửa sạch sẽ, bà cụ Tô dẫn Túc Bảo đến đoàn làm phim.

Từ xa Tô Lạc đã trông thấy Túc Bảo, ánh mắt anh lập tức va phải đầu tóc của bé, phát hiện cháu gái đáng yêu của mình vẫn còn thì lén thở phào nhẹ nhõm.

Đầu tóc hiện giờ của cục bột nhỏ chỉ dài đến ngang tai, kèm theo mái thưa, đáng ngạc nhiên là trông bé lại dễ thương muốn xỉu.

So với kiểu tóc trước đó, nom bây giờ càng giống cục bột nhỏ hơn.

“Xảy ra chuyện gì? Sao thế?” Tô Lạc xoa đầu bé: “Sao tự dưng con lại muốn cắt tóc thế?”