Chương 872
Anh ta bắt đầu gọi điện thoại cho Vương Gia Gia, nhưng làm thế nào cũng không gọi được.
Chồng của Vương Gia Gia cảm thấy bất an trong lòng, vội vàng ra ngoài tìm, kết quả lúc đi tới cuối đường Tây Ngạn thì phát hiện Vương Gia Gia đang hôn mê nằm ven đường phụ.
Nhưng anh ta lại không nhìn thấy có bốn, năm con quỷ đang bò ở trên người Vương Gia Gia, điên cuồng gặm nhấm.
“Gia Gia?!” Chồng của Vương Gia Gia vội vàng đỡ cô ấy ngồi dậy.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh ta là cô ấy bị xe đụng, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt Vương Gia Gia xanh đen, hai mắt mở to, nhìn thẳng vào anh ta.
Chồng của Vương Gia Gia sợ tới mức run lên, tiện tay hất văng cô ấy ra ngoài.
Cộp một tiếng…
Vương Gia Gia đập xuống lề đường, phát ra tiếng “cộp” giống như miếng gỗ hoặc khối băng vừa đập xuống đất, khiến cho người ta bất giác cảm thấy lạnh gáy.
Chồng của Vương Gia Gia hất văng cô ấy đi xong thì bắt đầu thấy hối hận, nhưng sau khi tập trung nhìn lại, Vương Gia Gia vẫn đang nhìn chằm chằm anh ta.
“…”
Chồng của Vương Gia Gia cứng đờ cả người, mơ hồ nghe thấy có tiếng người gọi tên của mình.
Một lần lại một lần, ở sau lưng anh ta, càng ngày càng gần.
Ngày thường anh ta cũng không có khái niệm gì về quỷ thần, vì vậy anh ta quay đầu lại, lần này anh ta nhìn thấy một khuôn mặt dán sát ở trước mặt mình.
Bởi vì cách quá gần nên anh ta không phân biệt được đó là nam hay nữ.
Chợt thấy gương mặt trắng bệch này nở một nụ cười quỷ dị…
Đầu chồng Vương Gia Gia ong ong, nét mặt đờ đẫn, kéo vợ về phía cầu…
Nếu không có gì thay đổi thì chẳng mấy chốc sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đúng lúc hai vợ chồng chuẩn bị nhảy cầu thì đột nhiên một chiếc xe địa hình điên cuồng phóng tới, phanh két một tiếng chói tai rồi dừng lại bên cạnh hai người!
Một bóng người nhỏ bé nhảy ra khỏi xe, vừa chạy vừa ‘ha’ một tiếng, ném một lá bùa ra ngoài.
Hula…
Ngọn lửa màu xanh bùng cháy, kèm theo đó là vài tiếng kêu thảm, chồng của Vương Gia Gia là người đầu tiên hoàn hồn.
Lúc này, anh ấy đã phát hiện ra mình đang đứng trên cầu, tay kéo Vương Gia Gia, đang chuẩn bị ném cô ấy xuống khỏi cầu.
Lưng anh ấy lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh, vội vàng kéo Vương Gia Gia quay lại.
Vừa ngoảnh đầu, anh ấy đã trông thấy hai đứa bé sau lưng mình, một nam một nữ. Bé trai nhìn qua khoảng bảy – tám tuổi, bé gái cùng lắm cũng mới bốn – năm tuổi.
Giọng nói của cậu bé đứt quãng: “Em gái…. chờ anh…. chờ anh với!”
Chồng của Vương Gia Gia “…?!”
Da đầu anh ấy tê dại, lông tơ cũng dựng đứng.
Chỉ nghe bé gái an ủi: “Chú ơi, đừng sợ, con không phải ma quỷ đâu!”
Một người đàn ông rất cao khác bước xuống xe, tay cầm lưới đánh cá, chuông kêu leng keng.
“Kịp không con?” Người đàn ông hỏi.