Chương 854
Ngoài ra, phải chờ đợi bao nhiêu năm âm thọ còn phải xem nhân quả lúc còn sống của người đó. Có người chết tự nhiên nhưng vẫn phải hoàn trả hết nghiệp chướng tại âm phủ rồi mới có thể đi đầu thai…..
Còn có những người tự sát mang đầy oán khí khi chết cũng sẽ bị kéo dài thời gian chờ đầu thai….
Nói tóm lại, đầu thai là một hệ thống rất phức tạp, có thể đầu thai hay không còn phải xem sự phán xét của Diêm vương.
“Tổ tiên, người đã già như vậy, sao còn ở đây?” Túc Bảo nghi hoặc hỏi.
Tổ tiên nói: “Phải có một vị tổ tiên ở lại để bảo vệ con cháu chứ!”
Túc Bảo ồ lên, giơ ngón tay cái lên: “Tổ tiên, người thật tốt bụng! Tổ tiên, người vất vả rồi!”
Cuộc sống ở quỷ giới không mấy dễ chịu, hầu như tất cả quỷ hồn nhận được án luân hồi đều đã đi đầu thai, rất ít quỷ hồn chịu ở lại.
Ấy vậy mà tổ tiên vẫn chủ động ở lại, đúng là tổ tiên tốt mà!
Túc Bảo kiễng chân nhoài người lên tấm bia mộ rồi xoa bóp chân cho tổ tiên nhà cô bé.
Tổ tiên lập tức cười rạng rỡ. Lão cô đơn ở quỷ giới lâu rồi, đây là lần đầu tiên có một hậu bối tán dóc với lão như vậy.
“Nhóc con, hát cho tổ tiên nghe đi.” Tổ tiên nhiệt tình nói.
Túc Bảo ngẫm nghĩ, nên hát gì đây?
À, có rồi.
“Đêm nay tới bái tổ tiên, thử hỏi một câu, tổ tiên ơi người có rảnh không! Con muốn hỏi, tổ tiên ơi, sao càng làm việc càng nghèo thế này…”
“Con cầu xin tổ tiên cho con một năm thịnh vượng. Con chẳng cần làm việc nhưng vẫn có tiền. Dù làm gì con cũng sẽ có tương lai thịnh vượng ~”
Mọi người nhà họ Tô ngơ ngác nhìn Túc Bảo đang lầm bầm lầu bầu với một ngôi mộ.
Sau đó, một bài hát với giai điệu rất quen thuộc vang lên.
Lắng nghe kỹ, đây chẳng phải là giai điệu của “The World’s Best” ư?
Nhưng lời bài hát này…
Người nhà họ Tô đồng loạt giật khóe môi.
Mặt bà cụ Tô đen như đít nồi, bà hỏi: “Ai dạy con bé thế?”
Tô Nhạc Phi lập tức xua tay nói: “Không phải con!”
Mấy anh em nhà họ Tô cũng lắc đầu như trống bỏi.
Bà cụ Tô nhìn về phía Tô Nhất Trần…. Bỏ đi, Tô Nhất Trần không thể nào dạy Túc Bảo mấy thứ vớ vẩn như vậy được.
Thế là bà cụ Tô nhìn về phía Tiểu Ngũ đang ngậm lá cây trong miệng.
Tiểu Ngũ: “Hả?”
Nó như chết lặng.
Không phải nó dạy Túc Bảo đâu!
Không đến lượt bà cụ Tô làm công việc cu li nên bà ngồi xổm sang một bên, chỉ vào Tiểu Ngũ phê bình: “Tao thường thấy mày ngậm điện thoại di động của Túc Bảo trong miệng để lướt tiktok! Nói đi, tài khoản tiktok của mày là gì? Tao nhất định phải tìm ra bằng chứng mới được.”
Tiểu Ngũ: “Quạc quạc??”