Chương 839
Tô Cẩm Ngọc giơ tay: “Em muốn ăn vị sữa!”
Tô Lạc cưng nựng đáp: “Được!”
Tô Nhất Trần xem video của blogger, nói: “Anh làm bánh tổ ong nướng than củi!”
Món này dễ làm hơn mỳ Lục Hà nhiều.
Tô Ý Thâm đứng dậy: “Em đi làm cá hồi.”
Còn ai thích hợp cầm dao hơn anh đây?
Tô Lạc cũng đã đặt mua trước cá hồi. Cá hồi chất lượng cao được đông lạnh trong 24 giờ để tiêu diệt hầu hết ký sinh trùng trước.
Cá hồi thái lát được đặt trên đá rồi khử trùng bằng tia hồng ngoại, để cá hồi vẫn giữ được độ ngon của sashimi mà vẫn đảm bảo vệ sinh tối đa.
Bà cụ Tô cầm bát mì trên tay, hiếm khi không càm ràm, chỉ lặng lẽ nhìn các con trai bà bận bịu nấu nướng.
Mấy người con của bà bận nấu mỳ cả ngày, bây giờ lại chuẩn bị một bàn đồ ăn khác. Tuy một số món khó do dì Ngô vừa dạy vừa nấu cùng, nhưng cũng đáng khen vì chính tay các con bà đã làm.
Hầu như tất cả đều là món ăn yêu thích của Ngọc Nhi khi còn sống…
Bà cụ Tô quay người, hai mắt đỏ hoe.
Buổi tối, Tô Dĩnh Nhạc, Tô Triều Vân và Tô Cẩn Mặc cũng trở về, cả nhà quây quần bên nhau.
Tô Cẩm Ngọc cảm thấy rất hài lòng, những nuối tiếc khi còn sống đã được các anh trai và cô con gái đáng yêu của cô bù đắp rồi.
Chẳng còn gì tiếc nuối nữa.
“Ngày mai là ngày 14 tháng 7, mình phải rời đi rồi.” Tô Cẩm Ngọc nhìn người nhà họ Tô, vẫn không nỡ xa họ.
Tay vịn cầu thang quen thuộc, phòng khách tầng một quen thuộc, hoa cỏ quen thuộc.
Con gái yêu quý của cô, các anh trai yêu quý của cô, bố mẹ yêu quý của cô……
Thực sự, cô không đành lòng rời đi….
Sau khi ăn xong, bọn trẻ tung tăng nhảy nhót quanh phòng khách, hiếm khi tám anh em nhà họ Tô có dịp tụ tập đông đủ, đang ngồi dưới tầng một vừa trò chuyện vừa xem Hân Hân và Túc Bảo chơi đùa.
Bà cụ Tô nhìn xung quanh một vòng rồi im lặng lên lầu.
Trẻ con trong nhà đều đang ở đây, dù thiếu Ngọc Nhi nhưng lại nhiều thêm một Túc Bảo.
Giống như chẳng có gì thay đổi, nhà họ Tô lặng im năm năm đã quay về dáng vẻ rộn rã tiếng cười như lúc trước.
Gần đến mười bốn tháng bảy rồi, Ngọc Nhi của bà cũng sắp đi.
Bọn trẻ đều đang nấu đồ ăn cho Ngọc Nhi, cả bàn đều là món Ngọc Nhi thích, mấy đứa con trai của bả cũng bắt đầu học theo Túc Bảo thắp một nén nhang trước khi ăn cơm.
Không biết lúc bà còn sống có thể gặp lại Ngọc Nhi một lần không nhỉ?
Bà cụ Tô về phòng, lặng yên đứng trước cửa sổ, nhìn bóng đêm xa xăm ngoài kia.
Ông cụ Tô tháo kính lão, hỏi: “Sao thế bà?”
Bà cụ Tô khẽ đáp: “Không có gì.”