Chương 832
Hóa ra, tính cách của Túc Bảo gần như được di truyền từ Tô Cẩm Ngọc.
Đối với Mộc Quy Phàm, khi trước Tô Cẩm Ngọc chỉ là một cô gái xinh đẹp trong tấm ảnh, chỉ là mẹ của con gái anh.
Bây giờ, cô ‘sống’ lại trong đôi mắt anh, cũng khiến anh nhớ kỹ cô.
Thật tốt.
Mộc Quy Phàm liếc nhìn Túc Bảo đang ngủ vì say rượu, từ bỏ ý định đi tới ôm cô bé về phòng. Anh không muốn quấy rầy cuộc hội ngộ của mấy anh em nhà họ Tô, chỉ lặng lẽ quay người rời đi.
Khi trời dần sáng, mọi người bất giác chìm vào giấc ngủ. Túc Bảo đang rúc trong lòng Tô Nhất Thâm trở mình, dang rộng tay chân và kêu gừ gừ như một chú heo con.
Chiếc thúng tre trượt khỏi chân Tô Nhất Trần, xoay tròn và che đầu Túc Bảo.
Khi vừa xuất hiện một vệt trắng bụng cá trên bầu trời, bà cụ Tô đã tỉnh dậy.
“Ôi, già rồi nên ngủ không được nhiều nữa!”
Bà cụ Tô nhìn ông cụ Tô đang ngủ say như chết, lẩm bẩm một câu rồi nhân cơ hội dùng chân đá ông cụ.
Ông cụ Tô trở mình, ngủ tiếp.
Giờ giấc ngủ của ông cụ luôn rất đều đặn, cứ 10h tối là ông lên giường nằm, sau đó có thể chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Khi đồng hồ báo thức reo lúc 6h30 sáng, ông cụ sẽ tỉnh dậy luôn, không bao giờ nằm nán thêm một hai phút.
Bà cụ Tô nhìn thời gian, mới có sáu giờ, vẫn còn sớm.
Bà đứng dậy thay quần áo, theo thói quen đến phòng Túc Bảo trước, lặng lẽ mở cửa nhìn vào.
Bình thường lúc này bà sẽ kiểm tra xem cô bé có đạp chăn ra không, sợ bé bị lạnh vào buổi sáng vì trong phòng bật điều hòa từ đêm.
Không cần biết Túc Bảo có lạnh thật không, bà cụ Tô luôn cho rằng cô bé sẽ bị lạnh…
Kết quả vừa đưa mắt nhìn vào phòng, bà cụ Tô đã phát hiện ra Túc Bảo đã biến mất!
Tim bà cụ Tô đập thình thịch, bà hoảng hốt: “Túc Bảo mất tích rồi??”
Bà vội vàng đi mở cửa phòng Hân Hân.
Hân Hân cũng đang ngủ say, nhưng Túc Bảo không có ở đây.
Lẽ nào Túc Bảo đến phòng Tô Tử Du hoặc Tô Tử Tích?
Bà cụ Tô lại lục soát phòng mấy đứa trẻ nhưng vẫn không thấy bóng dáng Túc Bảo đâu!
Bà vội vã đi tìm Tô Nhất Trần, được lắm, Tô Nhất Trần cũng biến mất không còn tăm tích!
Bà cụ Tô đi kiểm tra tất cả các phòng, mọi người… đều biến mất rồi ư?
Lúc này, bà cụ Tô vô cùng hoang mang.
Bà quay lại phòng ngủ của mình, lo lắng lay mạnh người ông cụ Tô: “Dậy mau, dậy mau!”
Ông cụ Tô đã ngủ thì sấm sét đánh cũng chẳng biết gì. Bà cụ Tô giật chăn ra nhưng ông vẫn không tỉnh lại.
Bà cụ Tô tức giận hét lên: “Ngủ, ngủ, ngủ, chỉ biết ngủ thôi! Ông có biết Túc Bảo mất tích rồi không?”
Chẳng ngờ, ông cụ Tô bỗng mở choàng hai mắt, ngồi bật dậy: “Cái gì?! Túc Bảo mất tích ư?!”
Bà cụ Tô “…”