Chương 821
Tô Cẩm Ngọc được cưng chiều không hề e sợ, cười hì hì làm nũng: “Vậy anh có làm không? Không thì em kêu anh cả làm.”
Tô Lạc: “Làm, sáng mai anh tư không phải đi làm, để anh nấu cho em ăn.”
Túc Bảo vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn ngơ ngác.
Kem chiên giòn? Kem gặp nhiệt sẽ bị hòa tan mà? Chiên dầu thế nào?
Than tổ ong không phải dùng để đốt ư? Còn có thể ăn luôn à?
Mì tôm thượng hạng… Chẹp chẹp, món này có vẻ ngon đấy!
Túc Bảo nuốt nước miếng, cất giọng mềm nhũn: “Túc Bảo sốt ruột quá không chờ nổi đến sáng mai nơi!”
Tô Cẩm Ngọc cưng chiều hôn lên trán bé, dịu dàng uốn nắn: “Sốt ruột sẽ làm hỏng việc, con mau đi ngủ đi, bạn nhỏ không được thức khuya.”
Cô nằm nhoài bên giường, nhỏ giọng hát dỗ Túc Bảo ngủ.
Túc Bảo ôm bé thỏ bông, cứ nhìn Tô Cẩm Ngọc chằm chằm không dám chớp, trong mắt tràn đầy bịn rịn không nỡ rời xa mẹ mình.
Từ từ, bé nhắm mắt, lại ngủ thiếp đi.
Tô Cẩm Ngọc nhìn con thỏ bông trong lòng bé.
Đây là con thỏ cô tặng Túc Bảo nhân dịp sinh nhật hai tuổi, nhớ không lầm thì cô mua dọc đường, tầm hai lăm đồng.
Nghe Kỷ Trường kể, lúc trước con thỏ này đã bị Lâm Phong đánh nát bấy rồi, lỗ tai cũng bị mẹ kế cắt đi hòng dọa bé con khóc.
Sau đó thỏ bông chằng chịt vết thương đã được Tô Nhất Trần mang đi sữa chữa lại như mới, không nhìn ra dấu vết gì. Lông thỏ cũng rất sạch sẽ, chẳng biết thợ may đã xử lý bông gòn nhét trong ruột thế nào mà trông con thỏ rất mềm mại êm ái.
Túc Bảo không còn ôm thỏ mọi lúc mọi nơi nữa, bây giờ bé đã có đủ cảm giác an toàn, chẳng qua khi ngủ nhất định phải ôm thỏ.
“Ngủ đi con, mau mau lớn lên nhé.” Tô Cẩm Ngọc lẩm bẩm, đợi Túc Bảo ngủ say mới rón rén đứng dậy.
Mặc dù quỷ không thể phát ra âm thành gì nhưng cô vẫn cẩn thận từng li từng tí theo thói quen như khi còn sống.
Tô Lạc chua xót, chẳng biết trong hai năm không có bọn họ ấy, em gái anh đã trải qua như thế nào.
Lúc ở nhà họ Lâm, Tiểu Ngũ từng mô phỏng tiếng rên rỉ đau đớn của Tô Cẩm Ngọc, còn có cả tiếng cầu xin Lâm Phong thuốc giảm đau của cô.
Hai bàn tay Tô Lạc không kiềm được siết chặt thành nắm đấm, cô em gái bé bỏng bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay lại gặp phải một tên cặn bã ngay khi bệnh tật đến giai đoạn cuối, phải đau đớn cầu xin đối phương một chút thuốc giảm đau.
Tại sao thế gian này lại đày đọa lòng người như thế chứ?
Cổ họng Tô Lạc chua xót, trong lúc hoảng hốt, anh đã theo sau Tô Cẩm Ngọc ra ngoài.
Cô hỏi: “Anh tư, anh không đi ngủ à? Giờ đã muộn lắm rồi.”
Tô Lạc: “Không ngủ, anh tư lên mái nhà ngắm sao với em.”
Đây là chuyện cô yêu thích nhất khi con nhỏ, nếu giờ không thực hiện thì e rằng về sau sẽ không còn cơ hội nào nữa!