Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 814




Chương 815

Cố Thất Thất bực bội gãi đầu, ngay lúc cô ấy đang bất an thì điện thoại vang lên.

Tô Lạc: [Được!]

Cố Thất Thất reo lên: “Tốt quá!”

Đặt bánh, đặt bánh, bây giờ phải đặt bánh ngay!

Ở một bên khác.

Tô Lạc nhìn di động đăm đăm, cho đến khi màn hình tự động tắt, anh mới phì cười.

Hừ, còn chơi trò thu hồi tin nhắn nữa.

Anh đọc được hết rồi.

Ngốc thật.

Tô Lạc xoay chiếc điện thoại trong lòng bàn tay rồi nhét lại vào túi.

Lúc này anh nhìn thấy một người bán hoa bên đường, trong đó có một bó hoa hình gấu màu hồng rất dễ thương.

“Dừng xe lại.” Anh nói.

Trợ lý vội vàng dừng xe lại, hỏi: “Thầy Tô, có chuyện gì vậy?”

Tô Lạc mở cửa đi xuống: “Tôi đi mua một bó hoa, đợi chút.”

Lúc này đã mười một giờ đêm, cả phố không một bóng người, trước mặt chỉ có hai ba quầy bán hoa quả, phim nhuộm màu và người bán hoa.

“Lấy bó này cho tôi.” Tô Lạc lấy điện thoại di động ra, nói: “Bao nhiêu tiền?”

Chủ quầy hàng ngẩng đầu, mệt mỏi nói: “Chúng tôi đóng cửa hàng rồi, tôi bán cho anh một trăm năm mươi tệ, bình thường tôi đều bán hơn hai trăm.”

Tô Lạc gật đầu, quét mã QR trả hai trăm tệ, cầm bó hoa gấu rời đi.

Anh đưa tay chạm vào một con gấu nhỏ, thật dễ thương, chắc Túc Bảo sẽ thích.

Tô Lạc không chú ý tới, sau lưng anh có một loạt dấu chân.

Những dấu chân đi theo anh, đột nhiên tiến lại gần vài bước, rồi lại lùi lại vài bước mà không rõ lý do.

Nơi góc tối của con phố, có một bé gái khoảng sáu tuổi đang đứng.

Cô bé cầm la bàn, đang định lao tới thì nhìn thấy một luồng sáng xanh từ trên người Tô Lạc phóng ra, đánh bay nữ quỷ bám đuôi anh.

Cô bé chau mày, nhìn Tô Lạc.

“Lại là con bé đó….” Cô bé trong góc tối hừ một tiếng rồi quay người rời đi.

Khi về tới nhà, cô bé phát hiện ra đèn trong nhà đã bật sáng.

Cô bé lạnh lùng mở cửa bước vào, quả nhiên nhìn thấy một cô gái đắp mặt nạ đang nằm trên ghế sofa xem phim hoạt hình.

Thấy cô bé trở về, cô gái ngồi bật dậy: “Cố Tiểu Bát em lại đi đâu thế? Đã khuya như vậy rồi, mới tí tuổi đầu mà đã biết ra ngoài chơi lúc nửa đêm à?”

Cô bé chỉ lạnh lùng ậm ừ một tiếng rồi cúi xuống thay giày.

Cố Thất Thất đi tới, gõ nhẹ lên đầu cô bé: “Chị đang nói chuyện với em đấy!”