Chương 8
Nếu bọn họ sớm biết chuyện này, bọn họ nào dám để Túc Bảo quỳ ở trong nền tuyết lạnh lẽo chứ! Bọn họ lại chả coi Túc Bảo như tổ tông mà cung phụng?
Lâm Phong cũng rất hối hận, nhớ tới mình đánh Túc Bảo, anh ta bất giác cảm thấy bất an trong lòng.
Anh ta cáu gắt hét lên: “Đón thế nào được?”
Lâm lão gia cau chặt mày lại, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Nói thế nào đi nữa thì chúng ta cũng được tính là người thân của Túc Bảo, là ông nội, bà nội của nó! Nhà họ Tô dù có tức giận đến đâu cũng không thể phủ nhận sự thật này được. Hơn nữa, việc nó khiến Thấm Tâm sảy thai cũng là sự thật…”
Bọn họ chỉ là đang giáo dục, dạy bảo nó thôi, tránh cho sau này nó sẽ trở thành một đứa trẻ kiêu ngạo, ngang ngược.
Chỉ là Lâm Phong quá tức giận, mới không cẩn thận đánh mạnh một chút…
Nhà họ Lâm cho rằng chuyện này có thể nói rõ ràng, chỉ cần giải thích rõ ràng một chút thì không phải sau này phú quý sẽ chờ đợi họ sao…
**
Nhà họ Tô sau khi đón được Túc Bảo đã không trở về Kinh Đô luôn, mà vội vã đến bệnh viện gần nhất ngay lập tức.
Trong bệnh viện tốt nhất ở Nam Thành, những nhân vật quan trọng ở phòng VIP của tầng cao nhất ngày thường luôn lạnh lùng, bình tĩnh nay cũng rối cả lên.
Không ai dám to tiếng, chỉ có tiếng máy kêu bíp bíp, tiếng bác sĩ, y tá đi đi lại lại vội vã khiến không khí căng thẳng tột độ.
Tô Lão gia liên tục chống nạng đi đi lại lại, hỏi: “Sao còn chưa ra!”
Tô Nhất Trần nhìn đồng hồ, trầm giọng nói: “Ba, người ngồi xuống trước đã.”
Sau khi Túc Bảo được đưa đến bệnh viện, bé được đưa trực tiếp đến phòng cấp Tô Ý Thâm cũng theo vào, đến giờ vẫn chưa ra.
Trong phòng cấp cứu.
Tô Ý Thâm nhìn Túc bảo, người đầy vết bầm tím, tay anh run rẩy.
Khi cơ thể chịu đựng cái rét người ta sợ nhất là gãy xương, sau khi kiểm tra qua thì phát hiện Túc Bảo đã bị đánh đến tơi tả, cánh tay, bắp chân, thậm chí cả xương sườn đều bị gãy…
Khắp cơ thể bé nhỏ tràn đầy những vết thương do bị đông lạnh, có những bộ phận nghiêm trọng thậm chí còn phải bị cắt bỏ.
Một đứa trẻ mới ba bốn tuổi đã phải chịu đựng những sự hành hạ như vậy …
Đôi mắt của Tô Ý Thâm đỏ hoe, anh cúi sát người xuống trước mặt Tiểu Túc Bảo, thì thầm: “Túc Bảo, cậu là cậu út của con đây, con có nghe thấy cậu nói gì không?”
“Nếu như con có thể nghe được, thì Túc Bảo nhất định phải cố gắng lên, cố gắng vượt qua…”
Túc Bảo nhắm chặt hai mắt, cảm giác thân thể trở nên rất nhẹ nhàng ấm áp, đây là lần đầu tiên cô bé cảm thấy ấm áp đến vậy.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có một giọng nói không ngừng văng vắng bên tai cô:
“Túc Bảo… Tiểu Túc Bảo…”
“Con có thấy ta nói gì không không? Có nghe thấy không?”
“Là ai?”
Túc Bảo cố gắng mở mắt ra nhưng không được.