Chương 791
Túc Bảo có rất nhiều thắc mắc, lại hỏi tiếp: “Chị ơi, mọi người đang quay TV hả? Quay như thế nào vậy?”
Cô ấy liếc nhìn xung quanh trường quay, dừng lại một chút rồi hỏi: “Mọi người đang quay phim ma sao?”
Cố Thất Thất tiện thể ngồi sang một bên, ôm Túc Bảo vào lòng. “Đúng vậy, chúng tôi đang quay phim truyền hình, nhưng không phải là phim ma đâu, là phim thời kỳ chống Nhật.”
Túc Bảo ngơ ngác: “Phim thời kỳ chống Nhật nghĩa là gì?”
Cố Thất Thất khua tay múa chân một cái: “Chính là phim… Dùng tay xé nát bọn quỷ xâm lược (*), em biết điều đó phải không?”
(*) Quỷ tử là một từ lóng dùng để mỉa mai quân xâm lược, thường là quân Nhật. Nhưng có phát âm giống với ma quỷ nên Túc Bảo nghe thành ma quỷ
Bà cụ Tô: “Khụ khụ…”
Cố Thất Thất nhanh chóng che miệng lại, toang rồi, lại đưa mồm đi chơi xa rồi!
Tuy nhiên, Túc Bảo bị thu hút bởi những gì Cố Thất Thất nói về việc “dùng tay xé xác quỷ”, bé hào hứng nói: “Vậy chị ơi, chị cũng là người đồng đạo sao? Chị cũng bắt quỷ à?”
Cố Thất Thất: “Hả?”
Chẳng lẽ thầy Tô đã kể cho bé con này một phần phim [Rằm Tháng Bảy] sao?
Cô ấy gật đầu liên tục: “Ừ, đúng rồi, đúng vậy!”
Xua đuổi tà ma hẳn là cũng có ý nghĩa tương tự như bắt quỷ mà nhóc con này nói đúng không?
Mặc dù bộ phim truyền hình này không có nhiều cảnh xua đuổi tà ma lắm…
Túc Bảo mở to mắt, ồ, thật tuyệt vời!
Bé chỉ vào trường quay với đôi mắt sáng ngời: “Tất cả những con quỷ kia đều là do chị mời tới sao?”
Bối cảnh trường quay khá rộng, các tòa nhà lầu theo phong cách kiến trúc dân quốc, nhiều cửa hàng khác nhau và hai phòng tương đối đặc biệt, một phòng là phòng ở bình thường và phòng còn lại trông giống như một căn phòng giam, bên trong treo đủ loại dây xích, lò than, kẹp, kìm,…
Bầu trời u ám, trong số các nhóm diễn viễn tới lui có một vài “người” đặc biệt – là quỷ hồn.
Họ bám sát phía sau nhóm diễn viên, đi nhón chân, thỉnh thoảng lại thò một mắt ra đảo tới đảo lui một cách kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào những người đi ngang qua.
Cố Thất Thất nhìn dàn diễn viên đóng vai tiểu quỷ cách đó không xa, nói: “Không phải, là đạo diễn mời bọn họ đấy.”
Túc Bảo chân thành khen ngợi: “Đạo diễn thật lợi hại!”
Hóa ra quay phim truyền hình đỉnh như vậy, đạo diễn cũng xuất sắc đến thế, còn có thể chuẩn bị quỷ chân thật đến như vậy!
Bằng cách này, Túc Bảo đã trở nên thân quen với Cố Thất Thất hơn…
Hai người đang thì thầm, hai cái đầu to chạm vào nhau, Cố Thất Thất hài lòng siết chặt bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo.
Bà cụ Tô ở bên cạnh đang nói chuyện gì đó với Tô Lạc, Tô Lạc gật đầu.
Chu Vũ nhìn Cố Thất Thất đang trò chuyện với Túc Bảo, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Cô ta nịnh nọt bằng trà sữa nhưng nhóc con này không những gọi cô ta là dì, lại còn không thèm để ý đến cô ta nữa.
Cô ta bằng tuổi Cố Thất Thất, nhóc con đó lại gọi là chị Thất Thất!