Chương 78
Áo ngủ màu hồng nhạt lông xù, trên mũ mang theo hai cái lỗ tai thỏ thật dài, đem cục sữa nhỏ lộ ra cực kỳ đáng yêu.
Tô lão phu nhân hiền lành vuốt trán nàng, nói: “Muốn bà ngoại ngủ cùng Túc Bảo không?”
Túc Bảo cầm chăn lắc đầu: “Không cần đâu, Túc Bảo có thể tự ngủ.”
Tô lão phu nhân xoa xoa mái tóc mềm mại của Túc Bảo, đứa nhỏ này, hiểu chuyện khiến người ta đau lòng.
“Có chuyện gì thì gọi bà ngoại nha, ấn cái chuông này nhé.”
Túc Bảo gật đầu, chúc bà ngoại ngủ ngon, đưa mắt nhìn Tô lão phu nhân đi ra ngoài.
Kỷ Trường dựa vào một bên, chậc chậc chậc.
Nghĩ đến lão già vừa rồi trong thư phòng lại cướp đi tiểu đồ đệ của hắn.
Làm sư phụ còn phải cạnh tranh khốc liệt như vậy sao?
“Cặp sách nhỏ, sư phụ dạy con pháp thuật nhé, pháp thuật con biết không? Chỉ càn xuy xuy một tiếng có thể ném ra một trái cầu lửa.”
“Không thì dạy con bắt quỷ cũng được, nhưng mà trước tiên phải mở thiên nhãn cho con, mở thiên nhãn con mới có thể nhìn thấy ta.”
Túc Bảo quay đầu: “Con không học!”
“Con muốn học vẽ với thầy Lao cơ, đây mới là chuyện trẻ con nên làm.”
Kỷ Trường hừ một tiếng: “Trẻ nhỏ thì nên làm gì?”
Túc Bảo bẻ ngón tay: “Ăn cơm, ngủ, vẽ tranh chơi cùng Tiểu Ngũ.
Phòng Túc Bảo và phòng bên cạnh thông với nhau, phòng bên cạnh làm thành một cảnh tượng rừng mưa nhiệt đới, Tiểu Ngũ được đặt ở bên trong.
Sân bãi rất rộng, cách phòng Túc Bảo một hàng rào.
Tiểu Ngũ đang chuẩn bị ngủ nghe có người nhắc đến mình lập tức mở mắt, nghiêng đầu hô: “Chơi với Tiểu Ngũ!”
Túc Bảo cười khanh khách, làm bộ như bị cướp đánh lén: “A, ta chết rồi.”
Tiểu Ngũ: “Cạc cạc!
Khóe miệngKỷ Trường giật giật.
Nếu không phải hắn thấy Túc Bảo có xương cốt khó gặp thích hợp luyện phương thuật chi đạo…
Hizzz… nếu không phải hắn đồng ý với Tô Cẩm Ngọc, hắn mới không ở đây đi năn nỉ một đứa nhóc con làm gì.
Kỷ Trường sờ sờ mũi nói: “Cặp sách nhỏ, con quên lúc ở trên trời mẹ đã nói với con như thế nào sao?”
Ngày đó hắn báo mộng cho Tô Cẩm Ngọc, trong mộng Tô Cẩm Ngọc dặn dò Túc Bảo chăm sóc tốt cho bà ngoại, sau đó đến giờ liền rời đi.
Kết quả Tiểu Túc Bảo khóc mãi không thôi.
Hắn không còn cách nào khác đành phải giả trang thành Tô Cẩm Ngọc, ở trên cầu vồng mây trắng chơi đùa thật lâu mới xem như dỗ được Túc Bảo.
Đồng thời còn không quên mượn hình ảnh của Tô Cẩm ngọc nói cho mình mấy câu tốt đẹp:
[Túc Bảo, sư phụ con là người tốt, phải học thật nhiều bản lĩnh từ ông ấy nhé!]