Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 767




Chương 767

Tô Cẩm Ngọc mở to mắt kinh ngạc: “Không phải chứ? Xảy ra chuyện thế này mà không ai gọi cảnh sát ạ?”

Bà cụ giận dữ nói: “Bọn họ là một tập đoàn làm ăn phi pháp, tàn nhẫn lại xảo quyệt… khi ấy không ai làm gì được bọn họ.”

Khu dân cư cứ vậy mà vật lộn để sinh tồn dưới sự áp bức của đám người đó, không ít người đã phải bỏ việc để đi khiếu nại, vì để lật đổ bọn họ.

Để ra oai phủ đầu với những người này, đám đàn ông đó đã bắt nhốt người già, phụ nữ và trẻ em nhà họ.

“Họ bị nhốt ở tòa nhà số 7 kia kìa.” Bà cụ nhìn về phía tòa nhà đó.

Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Du và Tô Tử Tích không kìm được trở nên căng thẳng, hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”

Bà cụ nhìn cô bé, cuối cùng vẫn nói: “Sau đó mọi người bắt đầu đánh nhau với bọn họ… Để răn đe những kẻ dám chống cự, bọn họ… đã giết chết tất cả người già, trẻ em và phụ nữ rồi.”

Ánh mắt bà cụ dần trở nên u ám: “Đến cả trẻ con mà bọn chúng cũng không buông tha, đêm hôm đó đã chết tất thảy ba mươi người!”

Khi chuyện trở nên nghiêm trọng, cuối cùng những người đàn ông đó cũng bị bắt và bỏ tù.

Tô Cẩm Ngọc lẩm bẩm nói: “Không thể nào… chuyện này hơi quá rồi đấy, chết tận ba mươi người… Thật khó mà tin nổi…”

Trên đời sao lại có chuyện bi kịch như vậy chứ?

Bà cụ mím môi: “Lại chả? Vì quá khó tin nên không ai dám tin. Cho đến tận khi ra tòa, bọn họ vẫn còn ngụy biện, nói rằng con số ba mươi này thật vớ vẩn, sao họ có thể giết nhiều người như vậy được?”

“Phải cho đến khi bằng chứng được đưa ra trước mặt bọn họ, những kẻ khốn nạn đó lại nói rằng họ chỉ đang cố gắng giáo dục đứa em trai không vâng lời của mình, nói rằng bọn họ có quan hệ thân nhân với khu dân cư, mà những người khiếu nại kia đều là em trai của bọn họ, bọn họ rất đau lòng vì em trai lầm đường lạc lối, nên mới muốn dạy dỗ chúng ta.”

Bà cụ nói đến đây thì không khỏi cười mỉa mai.

Hạt dưa trong tay Túc Bảo loạch xoạch rơi xuống đất, bé không còn lòng dạ nào mà nhặt lên nữa, khuôn mặt nhỏ vô thức nhăn tít lại.

Tô Cẩm Ngọc hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn: “Sao chuyện lớn như vậy mà cháu chưa nghe ai nói bao giờ nhỉ?”

Bà cụ lắc đầu: “Chuyện qua lâu lắm rồi nên cũng dần bị lãng quên. Thậm chí có mấy đứa con cháu nhà chúng ta còn nghi ngờ liệu đó có phải là sự thật hay không. Dù sao cũng là ba mươi người đã chết chứ không phải ba người.”

Sau đó những kẻ ác nhân đó bị xử tử.

Ngược lại, con cái của đám ác nhân đó lại rất tức giận, không những không thừa nhận việc các bậc cha chú nhà mình đã giết người, mà còn cho rằng người trong khu dân cư đã vu oan cho cha chú mình.

Tô Cẩm Ngọc vẫn im lặng, chẳng trách căn nhà số 602, tòa nhà số 7 luôn bị chăng dây đỏ và dán đầy những tấm bùa chú màu vàng.

Trong một khu dân cư náo nhiệt như vậy, nhưng không ai thấy có gì đó không ổn, hóa ra là vì nguyên nhân này.

Sau khi tìm ra sự thật về số 602 tòa nhà số 7, Túc Bảo và Tô Cẩm Ngọc quay về tìm Kỷ Trường.

Thấy trời đã tối, bà cụ khom lưng gọi cháu trai mình về nhà.