Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 759




Chương 759

Nước mắt Bối Thần Vũ rơi lã chã, cô ta nói với chú Nhiếp: “Nhưng, nhưng tôi mới vừa bình phục, tôi không thể làm công việc gì…Tôi không cách nào kiếm tiền để trả cho nhà họ Tô…”

Chú Nhiếp: “Thế nên cô tìm đến tận cửa để nhà họ Tô nuôi cô và xem cô như đại tiểu thư hả?”

Bối Thần Vũ cuống lên: “Tôi không có ý đó….”

Chú Nhiếp cười lạnh, ban nãy vừa nói đến để làm trâu ngựa báo đáp, bây giờ lại nói mới khỏi bệnh không có sức làm việc.

Cô gái này muốn có người nuôi cô ta, tốt nhất là hầu hạ cô ta như phu nhân của cậu cả đúng không?

Trời còn chưa tối mà đã mơ giấc mơ đẹp rồi hả??

Chú Nhiếp lười phải đôi co với Bối Thần Vũ mà giao cô ta cho bảo vệ. Đám bảo vệ nào quan tâm cô ta là bệnh nhân mới khỏi bệnh, dứt khoát ném cô ta ra ngoài một cách chuyên nghiệp.

Bối Thần Vũ ngã nhào ra đất, nước mắt nhạt nhòa.

Số cô ta khổ quá.

Ở độ tuổi đẹp nhất của người con gái thì mắc bệnh máu trắng, vì chữa bệnh cho cô ta mà nhà cô ta nghèo xác xơ.

Mãi mới chữa khỏi bệnh trở về thì không làm được công việc gì, chỉ đành liên lụy tới ba mẹ.

Nhìn ba mẹ vất vả mỗi ngày, cô ta thực sự rất buồn!

Thế nên, cô ta mới đến nhà họ Tô….

Hơn nữa, vào thời điểm tăm tối nhất trong cuộc đời, chính Tô Nhất Trần đã cho cô ta một tấm séc, từ đó trở đi, cô ta thề sẽ trả ơn anh!

Việc điều trị ở nước ngoài rất đau đớn, cô ta đã dựa vào niềm tin này để kiên trì… nhưng họ lại không cần cô ta.

Càng nghĩ Bối Thần Vũ càng khóc dữ hơn, chỉ cảm thấy bản thân vô cùng đáng thương. Sau đó, cô ta vừa khóc vừa bỏ đi.

Trong nhà họ Tô.

Túc Bảo dặn dò: “Cậu cả, nhớ kêu dì kia trả tiền nha!”

Cô bé không yên tâm nên bồi thêm một câu: “Ngoại ơi, Túc Bảo thấy dì kia không phải người tốt gì đâu, ham ăn biếng làm, quần áo chẳng thèm giặt, còn muốn chúng ta nuôi dì ấy và cho dì ấy tiền…Ngoại ơi, ngàn vạn lần không được thuê dì ấy về làm ở nhà chúng ta nha!”

Bà cụ Tô buồn cười nói: “Yên tâm đi con, chúng ta sẽ không thuê cô ta!”

Chỉ trách năm xưa họ bao bọc Ngọc Nhi quá nên cô mới dễ bị người khác lừa gạt….

Tô Cẩm Ngọc đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Sao ngày đó mẹ lại mù mắt thế nhỉ….”

Thấy Bối Thần Vũ khóc lóc, lại nghĩ tới hoàn cảnh tương tự của mình nên cô đã mềm lòng….

Nếu bây giờ cô không phải quỷ hồn mang đến may mắn như u Hoàng thì cô đã nhập thân lên Bối Thần Vũ để hù dọa cô ta một chút rồi.

Giờ cô chỉ cảm thấy khó chịu trong người….

Chợt, Tô Cẩm Ngọc nhớ ra điều gì đó, nói: “Túc Bảo, có thể cho quỷ xui xẻo ra ngoài đi dạo với mẹ không?”

Tô Cẩm Ngọc thầm nghĩ: Không phải do cô nhỏ mọn đâu, tuyệt đối không phải.

Chỉ đơn thuần vì tò mò, cô muốn xem thử quỷ xui xẻo có lợi hại như nó vẫn khoe hay không?