Chương 724
Tô Cẩm Ngọc trưng ra bộ dạng hóng hớt, phân tích: “Không thể như vậy đâu nhỉ, gà mổ mà chết được ư?”
Hai mẹ con Túc Bảo nhìn quỷ xui xẻo.
Quỷ xui xẻo: “…..”
Quỷ xui xẻo tiếp tục nói: “Sao có thể chứ!”
Chẳng qua là nó giẫm phải gà mái, gà trống nổi giận lao tới mổ nó lia lịa.
Nó đã bị ngã ra đất rồi mà gà trống còn mổ vào mắt của nó nữa!
Đau đến mức khiến nó phải nổi giận, cầm lấy cây gậy ở bên cạnh, đánh thẳng vào đầu con gà trống “bốp” một phát, con gà trống đã chết…
Bầy gà “cục ta cục tác” không ngừng, hai mắt nó đau đến độ không nhìn thấy được gì, chân này vướng chân nọ hoảng loạn giẫm chết gà con.
Gà mái nhìn thấy vậy lại xông lên, vì thế nó đã đánh chết gà mái.
“Lúc mẹ ta trở về, phát hiện bảy con gà con vừa mới nở bị ta giẫm chết ba con, gà trống gà mái cũng bị ta đánh chết, tức giận đến mức đánh ta một trận ra hồn.”
Chỉ bởi vì trận đòn roi này, nó mới bực tức bỏ nhà ra đi, cầm theo chút tiền ăn chơi la cà, đến hôm khai giảng cũng không có chịu đi học.
“Ba ta cũng tức nên không cho ta đi học, lúc ấy ta cũng cứng đầu cứng cổ, không cho đi học thì khỏi đi luôn!”
“Chẳng phải chỉ là đi làm công kiếm tiền thôi à? Ta cũng làm được!”
“Vì thế ta đã nộp đơn xin làm đầu bếp, thuận lợi tìm được công việc đầu tiên.”
“Nhưng làm chưa được một tháng, quán cơm đã đóng cửa.”
“Ta đành phải tới khách sạn làm bảo vệ, đương nhiên cũng nộp đơn thành công nhưng chỉ sau nửa tháng, khách sạn cũng đóng cửa.”
“Hết cách, ta đành phải vào nhà máy làm dân vặn đinh ốc, ai biết được mới bảy ngày mà nhà máy điện tử cũng đóng cửa luôn.”
Tô Cẩm Ngọc: “…”
Túc Bảo: “…”
“Sau thì sao?”
Hai mẹ con ngồi xổm bên cạnh cổng lớn, chống má, đồng thanh hỏi.
Quỷ xui xẻo nói: “Không còn cách nào nữa, ta đành phải vào tù làm người vệ sinh, nhà tù không thể nào đóng cửa được đúng không?”
“Nhưng ai nào ngờ, nhà tù lại đóng cửa thật…”
Túc Bảo và Tô Cẩm Ngọc: “??”
Quỷ xui xẻo: “Thành phố mới quy hoạch, nhà tù cũ cũng bị quy hoạch đi rồi, cũng không cần ta nữa.”
Túc Bảo chỉ cảm thấy rất thần kỳ, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Quỷ xui xẻo: “Ta vào công ty là công ty đó sẽ đóng cửa, dần dà các ông chủ đều biết được chuyện này, không chịu nhận ta vào làm.”
“Ta quả thật không còn tiền nữa, mới biết được thì ra để sinh hoạt ở trong xã hội lại khó đến vậy…”