Chương 697
Nhưng, điều làm hắn ngạc nhiên là: Quỷ ác tâm không hề lao về phía Túc Bảo mà lao về phía Tiểu Ngũ đang lắc đầu sau lưng bé.
Đôi mắt của Tiểu Ngũ đột nhiên mở to, nó giật mình bay vù lên và hét to: “Đừng đến đây!!!”
“Tại sao lại đuổi theo ta!”
“Ta không có xi-rô đâu nha!”
Suy tính của quỷ ác tâm rất đơn giản, nhập vào thân thể người khác khá mất sức, hơn nữa có Túc Bảo và Kỷ Trường ở đây thì làm vậy cũng tốn công vô ích.
Chi bằng nhập vào thân thể con vẹt một cách bất ngờ—Sau đó nhân lúc Túc Bảo và Kỷ Trường mất cảnh giác, nó lập tức cao chạy xa bay!
Nhưng, quỷ ác tâm đã đánh giá thấp Tiểu Ngũ.
Chẳng ngờ con vẹt chết tiệt có bộ lông xanh như phát sáng này lại kêu một tiếng rồi lao tới bên cạnh Kỷ Trường.
Đợi chút, chẳng phải động vật bình thường không thể trông thấy ma quỷ ư? Sao con vẹt này lại chọn bay tới cạnh Kỷ Trường?
Quỷ ác tâm đuổi theo Tiểu Ngũ rồi cứ vậy mà tự chui đầu vào lòng Kỷ Trường.
Kỷ Trường: “…”
Quỷ ác tâm: “…”
Tô Cẩm Ngọc “…”
Kỷ Trường cười lạnh: “Chạy?”
Mặt quỷ ác tâm xanh mét, nó vội nói: “Không chạy…không chạy…”
Nó nhìn về phía Túc Bảo, chỉ thấy cô bé đang mở lưới trói buộc linh hồn.
Quỷ ác tâm ấm ức đi vào tấm lưới, tâm trạng nó lúc này đau khổ như vừa ăn phải cứt.
Buổi tối.
Ăn cơm xong, Túc Bảo chuẩn bị về phòng.
Tô Tử Du đã chờ từ lâu, cầm máy quay phim chạy tới: “Túc Bảo, em lại bắt quỷ về nhà phải không?”
Hồi chiều, cậu thấy cô bé hì hục kéo gì đó, chắc chắn là quỷ rồi.
Tô Tử Tích cũng ‘tình cờ’ đi ngang qua rồi chậm rì rì đi theo phía sau Túc Bảo và Tô Tử Du.
Túc Bảo hỏi Tô Tử Du: “Anh ơi anh không sợ nữa à?”
Tô Tử Du cười giễu: “Anh từng sợ lúc nào à?”
Túc Bảo không khỏi bụm miệng cười trộm, anh Tử Du nói câu này thật mắc cười, quỷ cũng không thèm tin đâu.
Tô Tử Tích cũng cười nhạo: “Bản thân anh có tin được lời mình vừa nói không thế?”
Ba đứa bé chụm đầu ghé tai nói chuyện rồi vào phòng Túc Bảo.
Hân Hân ngoảnh đầu, đáng thương nhìn Tô Tử Lâm: “Ba ơi, con cũng muốn vào phòng Túc Bảo chơi.”
Mặt Tô Tử Lâm không chút cảm xúc, anh nói: “Làm xong bài tập thì có thể đi thoải mái.”
Hân Hân lập tức bật khóc: “Thế tại sao anh con lại được đi chơi?”
Tô Tử Lâm: “Anh con không chơi game nữa, còn tự biết đọc sách, con thì sao?”