Chương 607
Ngày mai Túc Bảo chỉ ra ngoài một chuyến mà họ quyến luyến bịn rịn như ly biệt rất lâu không bằng.
Tô Tử Tích buồn bực tắt di động, sắc mặt cậu vô cùng khó coi. Cậu đúng là con heo ngu ngốc mới viện cớ tới phòng Túc Bảo.
Tô Tử Tích vừa toan rời đi thì nghe thấy Túc Bảo đang kiểm đếm quà, lẩm bẩm: “Bà ngoại tặng bùa hộ thân, cái này của Túc Bảo, còn cái này của anh Tử Tích.”
“Cậu cả chuẩn bị ba thanh kiếm bằng gỗ gụ….Ừm….”
Túc Bảo ngẩng đầu thấy Tô Tử Tích đang đứng thì lập tức đặt thanh kiếm đẹp nhất trong ba thanh lên vai cậu: “Cái này hợp với anh nè!”
Tô Tử Tích lặng lẽ nhìn.
Cậu chợt phát hiện ra món đồ nào mọi người tặng Túc Bảo cũng có số lượng từ hai trở lên, thậm chí trong đồ Tô Tử Lâm chuẩn bị còn có hai bộ quần áo đã được gấp gọn gàng của cậu.
Túc Bảo đang đặt quà vào trong vali, đồ của cậu chiếm quá nửa vali, còn của Túc Bảo chỉ chiếm một góc nhỏ.
Tô Tử Tích: “….”
Cậu….cậu cũng có phần ư?
Sân bay quốc tế Ngô Vu Nam Thành.
Túc Bảo cầm một tấm bảng, trên tấm bảng là sơ đồ vẽ tay do Mộc Quy Phàm vẽ.
Sơ đồ có một cái máy bay lớn, sau đó là một cái xe vận chuyển, sau đó nữa là băng chuyền hành lý, sau đó…..
Tô Tử Tích chán nản đi theo sau Túc Bảo, tay cầm di động, cậu đang ra sức chiến đấu trong game.
“Lên đi, đồ ngu!” Cậu đeo tai nghe nên không biết giọng mình rất to.
Người đi lại trong sân bay kinh ngạc ngoảnh đầu nhìn.
Túc Bảo vội khoát tay: “Xin lỗi, xin lỗi, anh của con không biết phép lịch sự!”
Cô bé vừa nói vừa lôi một cái bánh mì từ túi ra, sau đó nhét vào miệng Tô Tử Tích.
Tô Tử Tích: “¥…!”
Cậu vẫn lẩm bẩm gì đó, nhưng không khó nghe như ban nãy nữa.
Túc Bảo đi lấy hành lý như hướng dẫn trên tấm bảng Mộc Quy Phàm vẽ rồi tiếp tục đi đón Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ được gửi cùng đám thú cưng của các hành khách khác, lúc này nó đang tán gẫu rất hăng với một con vẹt khác.
Nói đúng hơn là —- đơn phương tán dóc mới đúng.
Con vẹt kia là vẹt đuôi dài, trông rất ưa nhìn, bộ lông màu vàng nhạt vô cùng đẹp, đường viền vương miện mượt mà, hai bên má có một đốm tròn màu đỏ xếch ra sau mắt, trông giống như một khuôn mặt nhỏ hồng hào.
“Ha ha, mĩ lữ, em cũng mới tỉnh giấc à?” Tiểu Ngũ dang rộng đôi cánh trước mặt vẹt đuôi dài.
Vẹt đuôi dài ngó lơ.
Tiểu Ngũ lại dựng lông vũ trên đỉnh đầu tạo nên một chiếc vương miện xinh đẹp, nói: “Ôi, cái máy bay chết tiệt này làm rối hết kiểu tóc của anh. Anh thề lúc về sẽ ngồi chuyên cơ, anh thề đấy.”
Túc Bảo nói nhỏ: “Tiểu Ngũ….”