Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 506




Chương 506

Hình như đã bị nhánh cây vươn ra từ bờ sông ngoắc lại.

Anh mặc kệ, cuối cùng cũng về lại được bờ.

Túc Bảo đột nhiên nhào lên, ôm lấy Mộc Quy Phàm, nước mắt lưng tròng: “Ba ơi…”

Mộc Quy Phàm sờ đầu của bé: “Không có việc gì.”

Chuyện xảy ra hôm nay quả thật rất quỷ dị nhưng anh đã trải qua rất nhiều trận chém giết sống còn, còn nguy hiểm hơn chuyện này nhiều.

Một lúc sau nhân viên cứu hoả tới, đầu tiên thì họ vớt thi thể nam kia lên.

Sắc mặt thi thể nam trắng bệch, hai mắt mở trừng trừng, dáng vẻ giống như chết không nhắm mắt vậy, doạ mấy người đang hóng hớt quanh bờ sông sợ tới mức hốt hoảng trong lòng.

Mộc Quy Phàm nhíu mày, thi thể nam này…

Không phải ban nãy còn đang trợn trắng mắt à?

Sao giờ tròng mắt lại bình thường rồi vậy…

Trên mặt sông Ung Giang lúc nửa đêm, những chiếc thuyền cứu hộ nhấp nháy ánh đèn xanh đỏ tiến hành tìm kiếm và trục vớt thi thể hết lần này đến lần khác.

Người phụ nữ trung niên đang bị ai đó khống chế hét như xé ruột xé gan: “Con gái của tôi….con gái của tôi”

Sau nửa giờ trục vớt vẫn chưa có kết quả, một số người vây xem nói có thể cô bé kia đã trôi về phía hạ lưu hoặc có thể đã chìm xuống đáy sông.

Tóm lại là không có khả năng còn sống sót…

“Haiz….Nếu ban nãy người phụ nữ kia không gây rối thì chưa biết chừng đã tìm được con gái bà ta rồi….”

“Bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa, dù sao người ta cũng mất con gái rồi mà…”

Người phụ nữ trung niên mất con gái càng nghe càng đau lòng.

Không, sao có thể là lỗi của bà ta được?

Đó là hành động trong lúc ruột gan cồn cào như lửa đốt, bất cứ người mẹ nào rơi vào tình thế như ban nãy cũng sẽ không màng tất cả mà nhảy xuống cứu con mình thôi.

Hơn nữa, bà ta đâu cần Mộc Quy Phàm cứu, sao anh không cứu con gái bà ta mà bơi được nửa đường còn vòng lại cứu bà ta làm gì?

Nỗi hối hận và sự tự trách đè nén trong lồng ngực khiến người phụ nữ trung niên thấy khó thở, bà ta bỗng lao đến trước mặt Mộc Quy Phàm đấm đá:

“Sao cậu không cứu con gái tôi trước! Cậu cứu cái xác chết kia làm gì hả! Cậu cứu tôi làm gì hả!”

“Cậu đáng chết! Đáng chết! Con gái tôi mới 16 tuổi, vậy mà cậu không cứu nó, cậu là đồ đáng chết!”

Người phụ nữ trung niên la hét và không ngừng đổ lỗi cho Mộc Quy Phàm.

Túc Bảo siết tay thành quyền, hét: “Bắn ngược lại, bắn ngược lại!”

Ba cô bé không phải đồ đáng chết nha!

Túc Bảo không sao hiểu được, tại sao ba bé cố gắng cứu người rồi còn bị người ta đổ hết tội lỗi lên người?

Mộc Quy Phàm kéo Túc Bảo ra sau lưng, mặt anh sa sầm lại.

Anh có thể đồng cảm với nỗi đau mất con gái của bác gái trung niên này—- Thử tưởng tượng xem, nếu tiểu Túc Bảo ngoan của anh gặp hiểm nguy thì chắc chắn anh sẽ còn điên cuồng hơn thế này.