Chương 497
Anh hừ lạnh một tiếng, khoanh tay tựa vào tường.
Quả nhiên anh chẳng quan trọng gì sất nhỉ?
Ba Mộc đã nổi máu ghen thì có hơi nhỏ nhen, ngoảnh mặt sang một bên không thèm nhìn ai.
Túc Bảo vui vẻ chạy vòng vòng khắp hành lang, cứ lẩm bẩm “cảm ơn sư phụ”, “cảm ơn sư phụ” mãi.
Kỷ Trường thầm nghĩ trong bụng: “Không cần cám ơn, sau này có tiền đồ thì đừng quên sư phụ là được.”
Hi vọng sau khi Diêm Vương nhỏ trở về, bé sẽ cho hắn thăng quan tiến chức, phát tài để còn cưới vợ nữa…
Túc Bảo gật đầu lia lịa: “Dạ dạ dạ! Túc Bảo sẽ cho sư phụ thăng quan tiến chức, phát tài, cưới vợ!”
Kỷ Trường: “???”
Ủa alo, sao con lại biết ta muốn gì?
Chẳng lẽ biểu cảm của hắn… lộ liễu như thế à?
Ngay khoảnh khắc Túc Bảo vui mừng reo lên, một tiếng “cạch” vang lên, bà cụ Tô mở cửa phòng ra.
Bà ấy ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó cau mày: “Trễ vậy rồi còn đứng tụ tập ở đây làm gì? Không đi ngủ hả?”
Tô Nhất Trần mím môi: “Bọn con… đang nói chuyện phiếm ạ.”
Bà cụ Tô càm ràm ngay: “Đêm hôm khuya khoắt còn nói chuyện phiếm gì nữa? Con không ngủ cũng phải cho con bé ngủ chứ! Trẻ con không ngủ thì sao mà phát triển chiều cao được? Quậy quá!”
“Còn hai đứa nữa!” Bà cụ Tô trợn mắt nhìn Mộc Quy Phàm và Tô Nhạc Phi: “Bây cũng hùa theo chung vui làm gì hả?”
Tô Nhất Trần khó ngủ từ trước đến nay, thức đến ba bốn giờ sáng mới ngủ là chuyện như cơm bữa, chuyện này thì bà ấy biết.
Nhưng còn Mộc Quy Phàm và Tô Nhạc Phi thì đang làm cái trò gì đây?
Trông dáng vẻ của bà cụ như đang chuẩn bị lấy cây chổi lông gà để đánh người vậy.
Mộc Quy Phàm vội vã giơ tay lên: “Ôi ôi, bác Tô, con vô tội mà!”
Suốt cả buổi tối hôm nay anh chỉ là người qua đường thôi mà?
Anh không hề tham gia vào chuyện gì cả!
Bà cụ Tô cầm cái dép dưới chân lên.
Người nào người nấy ba chân bốn chẳng bỏ chạy, trở về phòng của mình, ai nấy cũng vô cùng “sợ hãi”.
Túc Bảo lè lưỡi, kéo Tô Cẩm Ngọc bỏ chạy: “Bà ngoại giận rồi, mau chạy thôi!”
Bà cụ Tô hừ lạnh một tiếng, buông cái dép xuống, nhìn hành lang vắng hoe một cách bất đắc dĩ.
Thật là, lớn to đầu thế rồi mà còn để người khác phải lo lắng nữa.
Sau này lỡ bà ấy không còn thì cái nhà này sẽ thế nào đây…
Bà cụ Tô điều khiển xe lăn về phòng, bà ấy kéo áo choàng lại, bóng lưng có chút buồn bã và cô độc.
Tô Cẩm Ngọc cứ đi được một chốc là quay đầu lại, đôi mắt ngấn lệ, nhìn bà cụ Tô một cách chăm chú đến mức không nỡ rời mắt, mãi đến tận khi bà cụ đóng cửa phòng mới thôi.
Không sao hết, không sao hết.