Chương 484
Nửa đêm, Tô Tử Du vẫn đang múa bút thành văn, bỗng một cơn gió thoảng qua, sau lưng cậu bỗng xuất hiện một nữ quỷ mặc đồ đỏ.
Tô Tử Du cảm giác thấy điều bất thường. Thông qua sự phản chiếu của cánh cửa kính, Tô Tử Du vừa ngẩng đầu đã trông thấy một nữ quỷ mặc đồ đỏ đang nằm bò trên vai cậu.
“.…”
“Á á á—-”
Tiếng thét phá vỡ bầu trời đêm.
Tô Tử Du co cẳng chạy đi tìm Túc Bảo.
Chẳng ngờ vừa mở cửa phòng đã trông thấy hành lang lầu hai đông kín ‘người’, ít nhất phải có hai mươi đến ba mươi ‘người’.
Nghe thấy tiếng mở cửa, bọn chúng nhất loạt quay đầu, nhìn Tô Tử Du hau háu.
Nửa đêm canh ba, một đám ‘người’ lặng yên không một tiếng động đứng thẳng đờ ở hành lang.
Ai gặp cảnh tượng này chẳng sợ muốn chết!
Da đầu Tô Tử Du tê dại, mắt nhìn thẳng phía trước, cậu làm bộ mộng du rồi run rẩy đi về phía phòng Túc Bảo.
Không thấy tao…Không thấy tao….Tô Tử Du âm thầm cầu cho bọn quỷ không nhìn thấy cậu.
Thế nhưng nữ quỷ mặc đồ đỏ đang nằm bò trên vai cậu bỗng trượt xuống như con rắn, đầu nó lơ lửng trước mặt Tô Tử Du, đôi mắt trợn trắng nhìn Tô Tử Du hau háu.
“Hi hihi…Bạn nhỏ, có phải ngươi có thể nhìn thấy ta không?”
Nữ quỷ thở vào tai Tô Tử Du.
Tô Tử Du chỉ biết làm bộ bị lác mắt, cứng ngắc đi về phía trước.
Nữ quỷ cười: “Có phải ngươi đang làm bộ mộng du không?….Ban nãy ngươi đang làm bài tập, nào có ngủ mà mộng du!!”
Nói rồi mặt nữ quỷ tách làm đôi, ánh mắt cũng trở nên vô cùng đáng sợ: “Xuống địa ngục với ta đi mà!”
Tô Tử Du sợ đến hồn bay phách tán, co cẳng chạy như điên, vừa chạy vừa kêu: “Hu hu, em gái ơi….Cứu anh với em ơi!”
Cậu xuyên qua hồn thể của các quỷ hồn, bọn quỷ cùng phát ra tiếng hờ hờ hờ từ cổ họng, Tô Tử Du như đang liều mạng thoát khỏi những thây ma trong thời mạt thế.
Tô Tử Du ra sức chạy, cánh cửa phòng Túc Bảo gần ngay trước mắt mà như xa tận chân trời, dù cậu chạy thế nào cũng không đến được.
Nghe thấy tiếng la hét, người đầu tiên ló đầu ra khỏi phòng là Mộc Quy Phàm, sau đó là Tô Nhất Trần.
Chỉ thấy Tô Tử Du đang chạy tới chạy lui ở hành lang vắng lặng, bộ dạng vô cùng quỷ dị, chạy thế nào cũng không thoát ra khỏi đoạn hành lang đó.
Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào chân Tô Tử Du, nói nhỏ: “Trúng tà rồi à?”
Tô Nhất Trần chau mày: “Có thể.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức nghĩ đến Túc Bảo.
Nhưng….
Tiểu Túc Bảo ngoan của họ đang ngủ rất ngon.
Tô Nhất Trần: Còn 3- 4 tiếng nữa mới đến bình minh, chắc Tử Du có thể chống đỡ được mấy tiếng nhỉ?